"Hả?" Tô Y nghiêng đầu một cái, mãnh liệt hoài nghi lỗ tai mình có phải bị hư rồi hay không, “Anh đừng có nói giỡn.”
Diệp Thiên Hạo nắm chặt móng vuốt nhỏ của cô, còn đe dọa xiết càng chặt thêm: “Tôi không có nói giỡn.”
"Nhưng chúng ta tổng cộng mới gặp nhau vài lần mà thôi. Chúng ta lại không quen, tôi cũng không biết anh.”
"Ý của em là nếu như em hiểu tôi, sẽ chịu làm bạn gái của tôi hả?”
"A, không đúng không đúng. Anh không cần xuyên tạc lời nói của tôi.” Tô Y
vừa tức vừa bật nhảy lên, giống như kiến bò trên chảy nóng.
Diệp Thiên Hạo càng nhìn càng thích, rốt cuộc không nhịn được nghiêng người xuống hôn cô.
Hai mắt Tô Y trong nháy mắt trừng to, toàn thân cương cứng như xác ướp
không hề tức giận, đại não ngừng hoạt động, hoàn toàn quên mất là phải
đẩy hắn ra.
Diệp Thiên Hạo thừa cơ hội khống chế hai tay cô, dễ dàng áp ảo Tô Y lên tường.
Đợi sau khi Tô Y phục hồi tinh thần lại thì đầu tiên cảm thấy cái ót mềm
nhũn, không hề giống cảm giác lạnh như băng ở mặt tường cứng rắn, lần
nữa động tay phải lại được tự do, nói cách khác ——
Giờ phút này Tô Y tập trung vào cánh tay của Diệp Thiên Hạo!
Hắn lại tỉ mỉ như thế này!
Một tay Diệp Thiên Hạo nâng ót Tô Y, một tay cầm lấy móng vuốt tay trái của cô. Dưới ánh sáng tươi sáng buổi chiều đầu thu, ở trước cửa tiểu khu
người đến người đi, động tình hôn, dịu dàng hôn, chỉ sợ giống như sẽ làm đau cô.
Không phải cái loại bất chấp tất cả giữ lấy, cũng không
phải là cái loại nhiệt tình như lửa, chẳng qua là một loại giống như
ngày xuân băng tuyết tan rã, giống như dòng suối chảy róc rách giữa núi
rừng. Từng chút từng chút chảy qua lòng người, thỉnh thoảng có vài gợn
sóng lăn tăn, vừa trong suốt lại ôn tồn.
Ôn tồn? Tô Y nghĩ tới
đây sợi dây cung trong đầu nháy mắt đứt đoạn. Cô đây là đang làm cái gì? Muốn đáp trả nụ hôn của hắn? Tại sao cô lại có thể không biết xấu hổ
như vậy!
Tô Y đổ tất cả trách cứ thống hận lên sức lực hai tay, hung hăng đẩy người đàn ông có ý đồ quyến rũ cô vượt tường.
Thật may là mới vừa rồi không có há mồm ra, bằng không thì cô càng thêm có
lỗi với Tô Nhiên. Tô Y xấu hổ dùng sức chà lau cái miệng nhỏ đỏ ửng của
mình, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Hạo giống như có thể lăng trì, ăn tươi
nuốt sống.
Sau khi Diệp Thiên Hạo giật mình run sợ một lát, lại
khôi phục vẻ mặt bỡn cợt trước đó, cười nói với cô: “Tiểu Y, trước đó em nên đẩy tôi ra, nhưng mà em không có.”
Tô Y nghe xong ngọn lửa
tức giận “phụt” một cái bùng cháy: “Họ Diệp kia, anh còn có phải là
người hay không? Đây coi là cái gì? Khi dễ tôi xong rồi sau đó còn làm
nhục tôi?”
"Không phải, em hiểu lầm ý của tôi.” Diệp Thiên Hạo
vội vàng lên tiếng giải thích. Trong nháy mắt hắn nhìn thấy trong mắt cô có sương mù xông lên thì trái tim hắn một lần nữa không thể khống chế
được hung hăng nhíu một cái. Thì ra là, hắn đối với cô….. lại để ý như
vậy.
"Tiểu Y, tôi muốn nói là thật ra thì em cũng không chán ghét tôi ——"
"Thúi lắm!"
"Em hãy nghe tôi nói hết. Em dám nói vừa rồi em không có cảm giác sao? Em
dám nói vừa rồi em không có đắm chìm vào trong đó hay sao? Tại sao lại
không lập tức cự tuyệt tôi? Em có dám cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân một
chút? Không sai, bây giờ em đang ở chung một chỗ với anh em, kỳ thật em
có từng nghĩ qua tại sao phải như vầy không? Em yêu anh ta sao? Anh ta
yêu em sao? Em xác định giữa các người là tình yêu chân chính mà không
phải là bởi vì thói quen lệ thuộc trải qua thời gian dài hay sao?”
"Đủ rồi! Anh tạm thời đừng có mà tới kích bác tình cảm giữa tôi và Tô Nhiên. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Tô Y nói xong liền quay đầu rời đi. Diệp Thiên Hạo còn nói cái gì đó nhưng cô một câu cũng không muốn nghe!
Lời hắn vừa mới nói, mỗi một câu đều giống như là kim nhọn vô cùng rõ ràng
đâm vào tim cô. Hắn không chút lưu tình đâm thủng tấm màng lừa mình dối
người của cô. Nói ra hoài nghi luôn luôn tồn tại trong lòng cô rồi lại
không muốn đi đối mặt sự thật.
Đúng, thậm chí ngay cả chính cô
cũng không rõ ràng lắm. Tình cảm Tô Nhiên đối với cô rốt cục là loại
tình cảm nào? Xét đến cùng, hay là bởi vì cô quá tự ti, cô thậm chí cảm
giác bản thân không xứng với anh.
Tình yêu chân chính?
Cô có không? Giờ phút này nắm ở trong lòng bàn tay, rốt cuộc là cái gì vậy?
Tô Y hoang mang, có là bởi vì vừa bị cường hôn, bị kinh sợ, đầu óc nhất
thời còn chưa có khôi phục bình thường. Có lẽ bởi vì ngày hôm nay thời
tiết nóng, làm hại suy nghĩ của cô trở nên hỗn độn. Có lẽ bởi vì đã qua
buổi trưa mà cô còn chưa có hạt cơm nào vào bụng, đói đến đầu choáng
váng rồi.
Tô Y viện cớ nửa ngày, phát hiện lý do cuối cùng đặc biệt thích hợp!
Sau khi về đến nhà, cô ném túi xách xuống liền chạy vào phòng bếp tìm thức
ăn. Trong tủ lạnh có một đống lớn đồ ăn cô thích, trong phòng bếp dán
rất nhiều giấy ghi chép đủ màu sắc, phía trên tất cả đều là những câu
chữ dài dòng Tô Nhiên dùng các loại bút màu viết xuống.
Cái gì
mà: “Thời điểm rửa rau nhất định phải dùng nước ấm, dùng nước lạnh thì
phải mang bao tay vào, bảo vệ móng vuốt quan trọng.
Cái gì mà: “Hành lá anh đã xắt nhỏ rồi, nếu không cẩn thận dùng tay bốc thì không được dụi mắt.”
Cái gì mà: “Kem một lần chỉ có thể ăn một cây, ăn nhiều anh sẽ phạt.”
Điểm chết người là anh thế nhưng đặt con thú nhồi bông hình sói xám lớn trên bàn ăn, trên trán nó còn quấn một mảnh vải màu vàng, trên đó viết: Ta
sẽ trở thành ông xã
nhìn bà xã nhỏ ăn cơm.
Tô Y ngơ ngác nhìn con sói xám đáng yêu kia một lát, sau đó “Oa” một tiếng che mặt bỏ chạt trở về phòng khóc.
Tô Y bò trên giường cầm lấy chăn quấn kín bản thân lại. Mặc dù như thế,
trong nhà vẫn loáng thoáng nghe được tiếng khóc anh anh truyền ra, giống như một con quỷ chết oan bị đoản mệnh.
Quỷ chết oan khóc thật sự rất lâu, sau đó liền thò đầu ra lầm bầm lầu bầu.
"Tô Nhiên, em thật sự xin lỗi. Em không nên để cho tên lưu manh kia hôn mình.”
"Tô Nhiên, em thật sự xin lỗi. Em không nên tại thời điểm tên lưu manh kia hôn còn không có phản ứng.”
"Tô Nhiên, em thật sự xin lỗi. Em không nên tại thời điểm tên lưu manh kia hôn xong còn tiếp tục nghe hắn nói xấu về anh.”
"Tô Nhiên, em thật sự xin lỗi. Em không nên tại thời điểm tên lưu manh kia nói xấu về anh em còn tin là thật.”
"Tô Nhiên, em thật là xin lỗi anh ——"
Tô Y gào khóc xong, kéo áo gối xuống lau sạch nước mắt, từ trên tủ đầu
giường lấy xuống khung hình cô cùng Tô Nhiên chụp chung, hướng về phía
mặt Tô Nhiên hôn hai cái. Sau đó cô mang vẻ mặt đưa đám hỏi: “Tô Nhiên,
chuyện buổi trưa hôm nay, em có nên nói với anh hay là không nói với anh đây?”
Sau đó, Tô Y cầm khung hình trên tay lắc lắc, tiếp theo
liền mừng rỡ: “Phải vậy không? Anh cũng đồng ý là không nói cho anh
biết. Tốt! Cứ quyết định như vậy!"
-_-|||? ? ? ? ? ?
Tiểu
hồng hạnh vượt tường nào đó sau khi ăn cơm trưa xong, tâm tình cũng tốt
hơn nhiều, hơn nữa còn tự quyết định tha thứ tội của mình. Nhưng mà dù
sao bản thân cô cũng chột dạ nha, để chứng inh trong đầu, trong mộng cô
chỉ có một người là Tô Nhiên mà thôi, cô liền nằm trên giường gọi điện
thoại cho anh.
Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng thì đầu bên kia bắt máy, Tô Y rất vui vẻ. Nhưng mà ——
Vì sao nhận điện thoại là giọng nữ? Cô gái kia nói: “Cô tìm Tô Nhiên sao?
Anh ấy đi phòng rửa tay rồi, mới vừa rồi mệt muốn chết rồi.”
"Cái gì?" Tô Y cả kinh thiếu chút nữa là lăn từ trên giường xuống. Lời này
nói ra người ta không hiểu lầm không được. “Anh ấy làm gì mà mệt muốn
chết?”
"Cô là ai? Quản được sao?”
"Tôi là bà xã của anh ấy!" Tô Y hét xong mấy chữ này, bà cụ trên lầu đoán chừng cũng bị dọa cho sợ đến phát bệnh tim.
Tóm lại chính là tiếng gầm thét rất khủng bố, so với Tazan chỉ có hơn chứ
không kém. Cô gái đầu bên kia nghe được rõ ràng bị giật mình. “À, thầy
Tô đã trở lại, bà xã thầy nổi bão rồi.”
"Hừ! Không nổi bão cô cho tôi là mèo bệnh à!" Tô Y vừa nghe Tô Nhiên nhận lấy điện thoại thì tức
giận càng không kềm chế được. “Anh nói, vừa rồi anh cùng học sinh của
mình đã làm chuyện tốt gì rồi? Anh không biết xấu hổ!”
Lông mày
Tô Nhiên nhíu lại, thầm nghĩ bà xã nhỏ lại ghen, ghen nhiều lại hại đến
thân thể. “À, học sinh của anh mới mua máy tính mới, vừa rồi anh giúp em ấy khiêng đến ký túc xá ở lầu 7, mới gắn xong. Đúng rồi, em ăn cơm
chưa? Có lén ăn chocolate hay không? Gọi anh có chuyện gì?”
Khí
thế của Tô Y lập tức tiêu tán, héo rũ nằm ở trên giường bĩu cái miệng
nhỏ, trong lòng vừa cảm động, ngọt ngào, vừa áy náy không thôi. “Em ăn
cơm rồi. Em không có lén ăn chocolate. Em gọi điện thoại cho anh là bởi
vì em nhớ anh.”
"Ha ha, lúc này mới tách ra một chút liền nhớ anh rồi. Nếu ở nhà ngây ngốc không nhàm chán quá thì giặt quần áo giúp anh, dọn dẹp phòng, đổi nước hồ cá, cho cá ăn. Đừng có tán dốc nữa, đi lấy
bản thảo của anh ra viết, vừa đúng tuần sau sẽ phải nộp bản thảo rồi.”
"Được rồi được rồi, em là người hầu của anh có đúng hay không? Em sẽ đi làm!"
"Y Y thật nghe lời."
"Vậy em muốn thưởng!"
"Khuya về nhà cho em."
"À! Sao anh lại nói những lời này ở trước mặt học sinh? Không biết xấu hổ!"
"Ha ha ha ha —— Không muốn thì thôi vậy."
"Em muốn!" Tô Y nằm trên giường sung sướng chổng vó. Một giây kế tiếp liền
nghe Tô Nhiên cười nói: “Vừa đúng học sinh của anh mang theo đặc sản từ
nhà đến, khuya về nhà mang cho em làm phần thưởng!"
Mặt Tô Y xệ xuống, hết sức thất vọng, "À? Thì ra là cái này ——"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com