Tô theo theo Tô Nhiên căn dặn ở nhà bận rộn suốt một buổi chiều, vừa giặt
quần áo vừa cho cá nhỏ ăn. Bởi vì vui vẻ nên tay run lên, thả hơi nhiều
thức ăn cá. Kết quả là cá nhỏ ngu ngốc giống y như nữ chủ nhân của chúng nó, liều mạng ăn, ăn đến bụng phình to, ngay cả bơi lội cũng không
nổi.
Cuối cùng Tô Y quan sát thấy, phát hiện hồ cá nhà cô chỉ có mấy viên thức ăn là nổi bồng bềnh trên nước thôi.
-_-|||······.
Tô Y vừa mặc niệm cho cá nhỏ xong, còn cố ý lấy điện thoại di động chụp
hình lại, chuẩn bị chờ anh về cho anh xem thành quả lao động của cô.
Từ trong máy giặt quần áo lấy quần áo ra, Tô Y phơi từng cái từng cái một
trên ban công xong, nhớ tới lần trước lúc cô phơi quần áo không cẩn thận làm đứt tay. Khi đó vẻ mặt Tô Nhiên lo lắng đã chạy tới nắm ngón tay cô liền mút. Cô còn mắng anh là ma cà rồng nữa. Hắc hắc, khi đó anh nhất
định là tức giận đến nổ tung, muốn đánh cô một trận đi.
Tô Y run rẩy cười mấy tiếng, chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Y đi tới mở cửa, khẽ cười với thiếu niên trước mặt. “Vào đi!”
Sau khi Hạ Vũ Hiên vào phòng, không có trực tiếp ngồi xuống, mà rất tùy ý cười hỏi cô: “Đang giặt quần áo sao?”
Tô Y có chút nghi ngờ: “Đúng vậy, làm sao cậu biết?”
Hạ Vũ Hiên hít một hơi không khí tràn đầy mùi hương molly, nhìn một hàng
quần áo màu sắc khác nhau trên ban công, trong mắt nhiều hơn một phần
hâm mộ. “Lần đầu tiên gặp em, trên người em liền có mùi hương hoa molly
nhàn nhạt. Rất thanh nhã, cũng không quá nồng. Khi đó, tôi cho đó là
nước hoa của phụ nữ, nhưng sau lại biết, thì ra đó là mùi của một loại
bột giặt quần áo.
Hạ Vũ Hiên từ từ đi tới, dừng lại trước chỗ Tô Y treo quần áo, dừng một chút, tự giễu: “Ha ha, khi đó tôi còn ngây thơ
tưởng tượng, nếu trên người tôi cũng có loại mùi này, em có thể đối tốt
với tôi vài phần hay không? Cho nên tôi đi siêu thị mua thật nhiều bột
giặt quần áo, còn là lần đầu tự động giặt quần áo. Nhưng khi tôi mặc lên người lại không như dự liệu gặp lại em. Mà là gặp Tô Nhiên. Khi đó tôi
liền hiểu, thì ra đây là mùi hương dành riêng cho hai người, người ngoài nếu như có bắt chước cũng không học được. Sau đó tôi liền ném bộ quần
áo đó, nhưng tôi lại không nỡ vứt bỏ đống bột giặt quần áo kia.”
"Vũ Hiên ——" Tô Y đứng sau lưng cậu, trong lòng rất khó chịu, nhưng không cách nào nói ra những lời an ủi vô lực kia.
Hạ Vũ Hiên khẽ nhướng người kề gần sát những bộ quần áo tản ra mùi molly
kia, nhẹ nhàng ngửi một chút, nở nụ cười nhẹ nhõm trước nay chưa từng
có. “Sau này, mỗi lần tôi nghĩ đến em, có thể dùng nó để lừa gạt mình,
thật ra thì em vẫn ở bên cạnh tôi.”
Hạ Vũ Hiên nói xong, quay
người lại, nhìn đôi môi đang mím chặt của Tô Y, khổ sở cười hỏi: “Em
nói, có phải tôi rất ngốc hay không?”
Lúc này Hạ Vũ Hiên đứng
ngược bóng, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào
trên người của cậu, nổi bật lên màu tóc đỏ rực của cậu, toát lên vẻ linh thiêng. Chẳng qua cái khuyên tai bên tai trái của cậu lại không chói
mặt giống như thường ngày, dường như theo Chúa, lòng con người ta ngày
càng trở nên thanh thoát.
Tô Y nhớ tới lần gặp gỡ đầu tiên với
Hạ Vũ Hiên, thiếu niên bén nhọn không kềm chế được cũng đứng trước cửa
sổ, cũng là một đầu tóc đỏ rực rỡ chói mắt. Khi đó cậu hăng hái, kiệt
ngạo bất tuân. Mà hôm nay, thiếu niên mới 20 tuổi đầu, có thêm vài phần
không tương xứng với số tuổi của cậu.
Cậu thay đổi, không còn giống như quá khứ, có sự thật cậu không thể không đối mặt, cũng có….. sự nhẫn tâm của cô.
Tô Y kinh ngạc nhìn Hạ Vũ Hiên, cổ họng nghẹn lại, nhất thời không nói ra
lời, chẳng qua là nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Không phải là không thể an ủi, mà là không muốn.
Từ sau sự kiện lần trước, cô đã cố gắng hết sức không nghĩ đến cậu nữa.
Bởi vì chỉ cần mỗi lần nghĩ đến cái tên này, cô sẽ không tự chủ được
nghĩ tới mẹ của cậu, tiếp theo nghĩ đến người mẹ đã qua đời của mình.
Người không phải thánh hiền, Tô Y cô cũng không phải Bồ Tát. Cô không
thể nào làm như không có chuyện gì xảy ra, mặc dù ban đầu cô cho rằng
mình có thể.
Nhưng mà ——
Thiếu niên cô đơn trước mắt này,
trong mắt cũng đã ươn ướt. Thiếu niên lần đầu tiên dâng ra tình cảm của
mình lại ném sai phương hướng, lại bởi vì cô, mới bị tổn thương sâu như
vậy.
Tô Y hít sâu một hơi, khẽ nói: “Vũ Hiên, đừng tự chế giễu
bản thân mình như vậy, thật ra người ngu ngốc nhất chính là tôi. Nếu
không phải vì tôi, tôi ——"
"Đúng rồi,” Hạ Vũ Hiên không đợi cô nói xong liền cắt đứt, cười nói: “Tôi muốn trở về Anh quốc.”
"À.” Tô Y không dám nhìn tới người thiếu niên giả vờ mạnh mẽ cười kia, xoay người muốn đi lấy cà phê.
Đột nhiên ngang hông căng thẳng, Hạ Vũ Hiên từ phía sau ôm chặt lấy cô.
"Đừng nói chuyện, để tôi ôm em một lần cuối cùng.”
Hạ Vũ Hiên vùi đầu chôn ở hõm vai Tô Y, sau thời gian trầm mặc thật dài,
giọng nói run rẩy đột nhiên vang lên: “Tiểu Y, ba tôi kết hôn.”
Trong lòng Tô Y nhói một cái, tiếp tục bình tĩnh hỏi: “Cùng Tần Nghiên?”
Người phía sau gật đầu một cái.
Tô Y cầm lấy cái tay lạnh như băng của Hạ Vũ Hiên, trong lòng không khỏi
đau đớn: “Vũ Hiên, tôi nói rồi, nếu như cậu không ngại, chúng ta có thể
là người thân cả đời. Tôi, mẹ Tô, còn có Tô Nhiên, cũng tùy thời hoan
nghênh cậu tới cái nhà này. Thật ra thì, Tô Nhiên không hề lạnh lùng
giống như bề ngoài, thật ra thì anh ấy vẫn luôn xem cậu là em trai,
chẳng qua là mạnh miệng không nói ra mà thôi.”
"Ha ha, em là đang nói tốt thay ông xã hay sao?” Hạ Vũ Hiên buông lỏng tay, nhìn Tô Y, cười nhạo báng.
Tô Y hơi xin lỗi quay đầu lại, “Tôi biết mới vừa rồi nói lời kia có chút sến, nhưng mà chỉ cần cậu hiểu tâm ý của tôi là được.”
Hạ Vũ Hiên cố làm ra vẻ không hiểu lắc đầu nói: “Lúc trước tại sao tôi có
thể thích dáng vẻ ngu ngốc như bây giờ của em chứ? Bây giờ suy nghĩ một
chút, nhờ có em không coi trọng tôi, bằng không tôi sẽ lâm vào tình
trạng vạn kiếp bất phục rồi. Ha ha, để cho anh trai một người xuống Địa
Ngục đi.”
"Vũ Hiên ——" Tô Y nghe giọng nói cậu thay đổi, vui mừng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hạ Vũ Hiên đi về phía cửa. “Cậu phải đi?”
"Đúng vậy, không thì vạn nhất anh trai trở lại, liền coi tôi thành người thứ
ba hung hăng đánh một trận, vậy thì tôi oan uổng rồi.”
Hạ Vũ
Hiên đẩy cửa ra, lại đột nhiên quay đầu, đến gần Tô Y
uy hiếp nói: “Tôi
có một yêu cầu, em nhất định phải đồng ý với tôi. Nếu hai người sinh em
bé, tên nhất định phải để người làm chú như tôi đặt.”
Tô Y còn
tưởng rằng cậu muốn nói ra yêu cầu biến thái vô lễ gì đó, vừa nghe là
cái này, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, miệng đồng ý: “Đồng ý,
đồng ý.”
Lúc này Hạ Vũ Hiên mới hài lòng đi ra ngoài, vừa đi vừa
đắc ý lớn tiếng cười nói: “Tôi nhất định sẽ đặt cho bảo bối nhỏ một cái
tên khó nghe nhất thế giới, hồi báo lại hai người. Ha ha ha ha…..”
Nụ cười trên môi Tô Y cứng đờ, sững sờ nguyên tại chỗ ——
Bảo bối nhỏ còn chưa ra đời, mẹ thật lòng xin lỗi con ——
………..
Tô Nhiên cơm tối cũng là ăn ở trường học, Tô Y ở nhà dọn dẹp, nghe thấy
tin tức tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Hạ tổ chức hôn lễ lần thứ hai trên
TV, xem ra hôm nay là ngày cưới của bọn họ? Hừ, lão già không có lương
tâm, cô nguyền rủa ông ta tháng sau liền phá sản.
Sau khi Tô Y
hung hăng mắng một câu, đột nhiên cảm thấy bản thân rất nhàm chán, thù
này tích tụ trong lòng cũng quá rõ ràng đi? Nhưng mà, ai bảo ông ta là
Hạ Thịnh Triêu chứ. Ai bảo ông ta vứt bỏ vợ con. Ông ta sẽ không được
chết tử tế. Tô Y lắc lắc đầu vội vàng dừng lại, suy nghĩ của cô như thế
nào lại khủng bố đến như vậy rồi hả? Trong lòng muốn vui vẻ, muốn khỏe
mạnh, nóng nảy không tốt.
Ừ, Tô Y rất nhanh tự khuyên nhủ chính
mình một lát, thời điểm đi vệ sinh lại phát hiện dì cả tới. Khó trách
tính tình lại nóng nảy như vậy.
9 giờ tối, Tô Nhiên về đến nhà,
không có nhìn thấy bà xã nhỏ ngốc của mình trong phòng khách. Anh khóa
cửa lại cười lầm bầm: “Sao lại ngủ sớm như thế? Xem ra buổi chiều tổng
vệ sinh mệt muốn chết rồi.”
Tô Nhiên cởi áo khoác đi vào phòng
ngủ, nhìn thấy bà xã nhỏ đắp chăn nằm lỳ trên giường, nhìn bộ dáng không giống như là đã ngủ thiếp đi, thân thể còn run lên.
"Làm sao
vậy?” Tô Nhiên vội vàng I tới, vén tóc mai trên trán Tô Y, thấy khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch. Anh đau lòng vuốt ve mặt cô, giọng nói
xen lẫn lo lắng: “Có phải đau bụng hay không?”
Tô Y mím môi gật
đầu một cái: “Trước kia không có đau như vậy, hôm nay cũng không biết là như thế nào, ôm túi giữ ấm rồi còn khó chịu hơn.”
Tô Nhiên vuốt mũi cô một cái, trách hỏi: “Hôm nay có phải em ăn kem hay không?”
Tô Y bừng tỉnh đại ngộ: “A, đúng vậy. Buổi chiều em thấy nóng liền ăn hai cây.”
Tô Nhiên nhẹ nhàng đánh mông Tô Y một cái, trong lòng vừa đau vừa tức:
“Không phải nói một lần chỉ được ăn một cây thôi sao? Em không chịu nghe lời, lần này cho em dễ chịu. Cũng tại anh, quên dì cả của em sắp tới,
ít dặn dò em một chút cũng không được, anh cũng sắp thành mẹ già rồi.”
"Ha ha….” Tô Y cười toe tét, đôi môi khô khốc cười đến rất khó coi, “Giờ anh mới biết sao.”
Tô Nhiên xoa xoa cái đầu ổ quạ của cô, bất đắc dĩ trừng cô một cái: “Còn
không phải bị em làm hại. Được rồi, anh đi tắm một cái, một lát trở lại
thu thập em.”
Tô Y nhíu mày dịc chuyển vị trí túi giữ ấm, vẫn là
rất đau…. Sau này không bao giờ…. Dám ăn kem trong mấy ngày dì cả sắp
ghé thăm nữa. Đây chính là dạy dỗ bằng “máu” nha.
Tô Nhiên đi ra
ngoài trong chốc lát trở về, còn bưng một ly nước nóng, ngồi vào đầu
giường đỡ Tô Y dậy. Sói xám lớn cực kỳ dịu dàng nói: “Bảo bối ngoan,
uống cái này.”
Tô Y nghe thấy, trong lòng vui rạo rực, vừa muốn cúi đầu uống, nhìn thấy hơi nước bốc ta từ trong ly, lại lắc đầu: “Nóng không?”
"Không nóng, anh đã thử rồi. Uống nhanh, bằng không bụng sẽ đau nữa.”
Tô Y nghe lời uống hết một ly nước nóng, chợt cảm thấy trong bụng ấm áp.
Thật ra thì trước khi Tô Nhiên trở lại cô đã uống rồi, nhưng mà không có anh ngọt ngào dụ dỗ, giống như mật ong, hắc hắc….
Tô Nhiên đặt ly
nước trên tủ đầu giường, liền vén chăn leo lên giường. Tô Y buồn bực
hỏi: “Anh không đi viết bản thảo sao? Sớm như vậy liền đi ngủ?”
Tô Nhiên vươn tay ôm chầm bà xã nhỏ, đắp kín chăn cho hai người, hôn lên
trán Tô Y một cái, cưng chiều nói: “Trước tiên xoa xoa bụng cho bảo bối
của anh, bản thảo không vội.”
Nói xong, một bàn tay ấm áp liền dò đến vị trí bụng Tô Y, sức lực vừa phải xoa qua xoa lại, thỉnh thoảng
nhẹ nhàng ấn một cái, thỉnh thoảng xoa xoa bóp bóp. Tô Y thoải mái nhắm
hai mắt lại, vùi trong ngực anh, khen ngợi nói: “Không tệ, so với cái
túi giữ ấm rách kia dùng tốt hơn nhiều. Ha ha.”
Tô Nhiên trừng phạt bằng cách véo một cái trên bụng cô, “Nói nhảm, đây chính là bảng hiệu của ông xã, dĩ nhiên mạnh hơn nó rồi.”
Tô Y sướng rơn, mượn cơ hội làm nũng: “Đúng rồi, anh không phải nói mang phần thưởng về cho em sao?”
Tô Nhiên vừa nghe lời này liền véo bụng của cô thêm một cái, làm Tô Y đau đến hít khí, “Anh đang làm gì vậy?”
Tô Nhiên lôi kéo tay nhỏ bé của Tô Y đến khóe miệng cắn một cái, chọc tức: “Cô gái nhỏ không có tiền đồ, phần thưởng muốn cho em là bản thân anh.
Nhưng mà bây giờ em cũng không cần nha. Ha ha ——"
Tô Y cắn môi, trong lòng một đàn bò chạy qua…..
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com