Editor: Nguyetmai
"Quả nhiên, mấy tên thích nằm nhà ở thế giới nào cũng thích thức ăn giao tận nơi…" McGonagall không nhịn được cười lắc đầu. Tuy rằng trước kia hầu như lúc nào gã cũng tự đến nhà hàng dùng bữa, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gọi giao hàng một hai lần.
Chẳng qua, để tránh việc đơn hàng tiết lộ địa chỉ, khiến gã bị người khác gửi lưỡi dao đến tận nhà hăm dọa, mỗi khi gọi thức ăn ngoài, gã sẽ không lên Weibo rủa xả.
Hơn nữa, vì giao hàng tận nhà cần nhiều thời gian hơn, nên hương vị của món ăn cũng sẽ khác so với lúc ngồi trong nhà hàng, ăn những món nóng hổi vừa ra lò, do đó, nếu đánh giá thì không công bằng chút nào.
Tuy rằng bình thường gã hơi độc miệng, nhưng cũng khinh thường việc đánh giá chất lượng nhà hàng theo cách này, dù sao vẫn là do bản thân gã lười thôi, đây cũng là lý do mà gã không thích thức ăn giao tận nhà.
Hơn nữa, dịch vụ giao đồ ăn tận nhà ở hiện đại đều phụ thuộc rất nhiều vào khả năng trao đổi thông tin tức thời, bất kể là gọi điện thoại hay đặt hàng trên ứng dụng gọi đồ ăn thì đều cần sự trao đổi giữa cả hai bên thì giao dịch mới có thể thành công.
Trình độ khoa học kỹ thuật của đại lục Nolan còn chưa cao đến mức đó, cũng không thể giải quyết vấn đề này trong một khoảng thời gian ngắn. Chưa kể, trong tương lai gần, gã vẫn chưa có ý định mở rộng dịch vụ giao thức ăn tận nhà, dù sao việc quan trọng nhất hiện giờ vẫn là tăng số lượng khách đến nhà hàng dùng bữa, nhiệm vụ thu hút một nghìn khách đến nhà hàng chi tiêu đã vô cùng cấp bách rồi.
"Nếu thật sự muốn giao thức ăn, những kỵ sĩ thất nghiệp khốn khó kia quả là ứng cử viên không tồi cho vị trí shipper, họ còn có thể tự trang bị phương tiện đi lại, lại còn khá quen thuộc với đường lớn ngõ nhỏ trong thành Chaos nữa." Lúc vào nhà bếp, McGonagall vẫn thì thầm một câu.
Khung giờ bán buổi trưa luôn khiến gã bận rộn không ngớt từ lúc mở cửa đến tận lúc kết thúc mới thôi. McGonagall bình tĩnh từ chối lời thỉnh cầu của mấy vị khách hàng vừa vào nhà hàng, bánh kẹp Thiểm Tây đã bán hết rồi, hơn nữa gã cũng hơi mệt mỏi.
"Phù." Gã đóng cửa lại, thở dài rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Cha ơi, trưa hôm nay chúng ta đã bán được tổng cộng là chín mươi sáu chiếc bánh kẹp Thiểm Tây và hai mươi bốn phần cơm chiên Dương Châu, thu được 432 đồng vàng." Amy vừa bế Vịt Con Xấu Xí đi đến, vừa vui vẻ nói với McGonagall.
"Nhiều thế cơ à?" Gã cũng rất kinh ngạc.
Chỉ một buổi trưa mà đã thu được hơn 400 đồng vàng, sau khi khấu trừ tiền nguyên liệu, tính ra gã cũng lời được hơn 200 đồng vàng. Buổi sáng cũng thu được hơn 100 đồng vàng, buổi tối lại buôn bán thêm bốn giờ, chỉ cần chuẩn bị đủ số lượng bánh kẹp Thiểm, có lẽ thu nhập còn có thể tăng lên gấp đôi.
Hơn nữa, điều càng khiến gã vui vẻ hơn là, trưa nay, số lượng khách hàng mới đã thêm được bốn mươi người, tốc độ tăng trưởng này khiến gã cảm thấy khả năng đạt được một nghìn khác trong vòng mười lăm ngày là hoàn toàn có thể xảy ra, mức hoàn thành hiện tại đã là 215/1000 rồi.
"Đúng vậy, cơm chiên cầu vồng và bánh kẹp Thiểm Tây cha làm đều quá ngon, nên họ đều không nhịn được muốn ăn đấy." Amy gật đầu, ngồi xổm xuống đặt Vịt Con Xấu Xí xuống đất, rồi đến bên cạnh McGonagall, nói bằng giọng mềm mại: "Cha ơi, để Amy đấm lưng cho cha nhé, cha vất vả rồi."
Cô nhóc nhón chân, đấm vai và lưng cho gã bằng nắm tay nhỏ nhắn của mình. Bởi vóc dáng còn nhỏ, trông cô nhóc khá vất vả, dù vậy, cô nhóc vẫn rất cố gắng để đấm lưng cho cha.
McGonagall cười hạ thấp bả vai xuống, hưởng thụ cảm giác được con gái đấm bóp. Tuy Amy hơi độc miệng với người ngoài, nhưng trước mặt gã, cô nhóc vẫn chỉ là một cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện vô cùng.
Còn chuyện độc miệng ấy à, xem ra di truyền đi, cũng không cách nào sửa lại được, chỉ đành trông cậy vào sự bao dung của các thực khách đến nhà hàng dùng bữa thôi.
"Ừ, Amy vừa đấm lưng cho cha một chút thôi, cực
nhọc của cha đều bay biến cả rồi." McGonagall cười bế Amy lên, để cô nhóc ngồi trên đùi mình, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn của cô nhóc.
Mấy hôm nay, nhờ thức ăn và dinh dưỡng được cải thiện, sắc mặt Amy càng ngày càng hồng hào đầy sức sống. Hơn nữa, mỗi ngày cô nhóc đều thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, lại thường xuyên tắm rửa gội đầu, nên đứa trẻ nghịch ngợm mặc váy vải thô sờn cũ hay chạy tung lung khắp nơi nay đã hoàn toàn biến thân thành một cô công chúa nhỏ xinh xắn.
Có điều, công chúa nhỏ sẽ dễ dàng bị kẻ xấu nhòm ngó, nên McGonagall quyết định dạy cho Amy cách phòng tránh bị dụ dỗ, nếu không, lỡ ngày nào đó cô nhóc đáng yêu ngây thơ nhà mình bị kẻ khác lừa đi mất thì sao?
Trưa hôm nay, Crassus lại đến đây. Có điều, khi ấy nhà hàng rất đông khách, gã bận nấu ăn và chiêu đãi khách hàng, Amy bận tính tiền, nên ông ta ngồi ở đó hơn một giờ cũng không thể nói được mấy câu với hai cha con họ. Cuối cùng, ông ta đành lặng thinh ăn hai phần cơm chiên Dương Châu rồi lại bị gã mời ra khỏi nhà hàng với lý do đã hết giờ buôn bán.
Đương nhiên là gã cố ý làm thế. Ông ta muốn lừa Amy vào tháp pháp sư khổng lồ không lối thoát kia, cho nên gã không ưa ông ta chút nào. Hơn nữa, gã đã từ chối rất rõ ràng, nhưng ông ta vẫn cứ mặt dày mày dạn đến đây, gã không viết tên ông ta vào sổ đen đã là tốt lắm rồi.
"Amy phải nghĩ kĩ rồi trả lời những câu hỏi mà cha sắp đặt ra cho con, đồng thời ghi nhớ thật kĩ những lời cha nói, biết chưa?" McGonagall mỉm cười dặn dò Amy.
"Vâng." Cô nhóc ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn nhìn gã bằng ánh mắt khó hiểu. Cha muốn nói gì mà trông nghiêm túc thế nhỉ?
"Nếu có người lạ nói muốn dẫn Amy đi ăn món ngon thì con sẽ trả lời thế nào?" McGonagall hỏi.
"Được thôi!" Mắt cô nhóc lập tức sáng lên, vỗ tay trả lời.
McGonagall cạn lời, quả nhiên đáp án không hề khác với dự đoán của gã, người tham ăn hoàn toàn không có sức chống cự với những món ăn ngon. Chẳng qua lúc này, gã vẫn phải đanh mặt lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Thế là không đúng. Amy phải nhớ kĩ, người lạ sẽ không thật sự dẫn con đi ăn món ngon đâu. Hơn nữa, chẳng lẽ còn có món gì ngon hơn cả đồ ăn cha nấu sao?"
"Đúng thế! Thức ăn cha nấu mới là ngon nhất!" Amy gật đầu, rối rắm một lát, mắt lại sáng ngời nói: "Thế mỗi khi có người nói với con câu đó, con sẽ gọi người đó đến nhà hàng của mình. Vậy thì con sẽ vừa có thức ăn mà lại vừa có thể thu tiền của người đó."
"Câu trả lời này quả là vô địch!" McGonagall nhướng mày, không nhịn được khen ngợi cô nhóc, có lẽ ngay cả người đặt ra câu hỏi này cũng không ngờ đến đáp án này. Gã lại hỏi tiếp: "Câu hỏi thứ hai, nếu có người nói muốn dẫn Amy đi chơi trò gì đó thật vui…"
"Vâng, đương nhiên là được!" Amy lập tức vui vẻ gật đầu, trông như thể muốn xuất phát ngay bây giờ.
"Sai rồi, sai rồi, không phải trả lời như thế!" McGonagall vội lắc đầu. Một cô nhóc đang trong lứa tuổi hiếu động như Amy cứ phải suốt ngày quanh quẩn trong nhà hàng thì tất nhiên sẽ rất muốn ra ngoài chơi, nhưng vấn đề này rất quan trọng, nếu không chú ý sẽ dễ dàng bị bắt cóc.
Gã nghiêm nghị dặn dò cô nhóc: "Nếu đi chơi với những người bạn khác hoặc là cô Luna thì không sao, nhưng nếu người lạ khác muốn dẫn Amy ra ngoài chơi, hoặc nói sẽ cho con xem thứ gì đó hay ho, con nhất định phải từ chối. Bởi vì thứ thú vị nhất đều ở chỗ cha, họ chỉ muốn lừa con thôi."