Editor: Nguyetmai
"Thật ạ?" Amy chần chờ nhìn McGonagall.
"Dĩ nhiên là thật rồi." Gã quả quyết gật đầu, lại thầm hỏi: "Hệ thống, trong kho hàng của cậu chắc cũng có đồ chơi trẻ em đúng không?"
"Bản hệ thống là hệ thống nuôi dưỡng thần bếp, không bao giờ có những thứ vớ vẩn như là đồ chơi trẻ em đâu nhé." Hệ thống trịnh trọng đáp.
"Được rồi, thế lát nữa tôi cầm tiền vàng ra ngoài mua." McGonagall cũng không dây dưa thêm.
"Ấy khoan…" Giọng nói thoáng vẻ chần chừ của hệ thống vang lên, một lát sau mới nói: "Tuy rằng không có hàng dự trữ, có điều hệ thống vẫn giữ lại dây chuyền sản xuất đồ chơi riêng lẻ. Ký chủ cần loại đồ chơi gì? Hệ thống có thể đặt làm trong vòng năm phút, miễn phí giao hàng tận nơi, giá cả hợp lý, tuyệt không tăng giá lừa gạt khách hàng."
"Lát nữa xem giá rồi tính sau." McGonagall nhếch mép, giọng vẫn bình tĩnh như thường, sau đó mỉm cười với Amy: "Amy muốn loại đồ chơi nào? Cha sẽ biến ra cho con ngay!"
"Amy…" Cô nhóc nghiêng đầu suy nghĩ một lát, ánh mắt bỗng sáng rực: "Amy muốn một người tí hon biết hát!"
"Hệ thống, chắc cậu không buôn người đâu đúng không?" Thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu McGonagall là vương quốc người tí hon, vội hỏi hệ thống.
"Buôn người vi phạm điều luật thứ hai trong bộ luật của hệ thống do ông trời lập ra. Một khi vi phạm, hệ thống sẽ bị cài đặt lại toàn bộ, ký chủ sẽ bị xóa sổ." Giọng nói nghiêm túc của hệ thống vang lên, thậm chí còn hơi máy móc, hoàn toàn không cảm xúc.
"Cậu đừng căng thẳng, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Vậy thì chúng ta làm ra một chiếc hộp âm nhạc xinh đẹp đi." McGonagall vốn định hỏi có thể tìm được cô bé tí hon nào không, nhưng hình như buôn người chính là điểm mấu chốt của hệ thống, gã chỉ đành nuốt câu nói đó vào, nghĩ ngợi một lúc mới sửa miệng nói.
Xem ra ông trời cũng cài đặt ra một vài điều luật để trói buộc hệ thống, khiến McGonagall chợt nhớ đến ba định luật của robot học*.
(*) Được đặt ra bởi nhà văn khoa học viễn tưởng nổi tiếng Issac Asimov. Cụ thể, ba định luật của robot học bao gồm: (i) Người máy không được làm hại con người, hoặc không hành động khiến cho con người bị tổn hại; (ii) Người máy phải tuân theo lệnh của con người, trừ khi lệnh đó đi trái điều luật thứ nhất; và (iii) Người máy phải bảo vệ sự tồn tại của nó miễn sao sự bảo vệ này không vi phạm điều luật đầu tiên và thứ hai.
Đây cũng không phải là chuyện xấu, nó chỉ chứng tỏ rằng hành vi của hệ thống còn nằm trong phạm vi bị kiểm soát, không đến mức xuất hiện tình trạng sụp đổ sau khi hệ thống sinh ra ý thức độc lập.
Đương nhiên, McGonagall cũng đã bắt đầu mưu tính xem mình nên làm thế nào để moi ra những điều luật khác theo lời hệ thống. Hệ thống là một loại công cụ cao cấp, đương nhiên gã phải tìm hiểu nó thật kĩ càng rồi mới có thể vui vẻ mà lách luật.
Với thực lực hiện giờ của gã, ngay cả nhân loại bình thường cũng chưa chắc đã đánh thắng, huống chi là người thú hay người của tộc quỷ. Tuy mỗi lần gặp chuyện đều nấp sau lưng Amy cáo mượn oai hùm cũng rất thích, nhưng thực ra trong lòng gã vẫn thầm cảm thấy khó chịu. Là một người cha, vị trí lý tưởng nhất vẫn là có thể đứng trước mặt con gái để giúp nó che mưa chắn gió.
Đương nhiên, bây giờ gã cũng đang rất cố gắng kiếm tiền mua điểm sức khỏe. Chỉ cần gã có thể cầm kiếm trở lại, kết hợp với những kỹ thuật dùng kiếm cao cấp trong ký ức, gã chắc chắn có thể đối phó với hầu hết vấn đề.
Dù sao, năm đó McGonagall Alex cũng là một người đàn ông thần kỳ có thể diệt rồng cơ mà. Chỉ cần có kiếm trong tay, gã ta quả thật không phải sợ bất cứ ai.
Trong quá trình kiếm tiền mua điểm sức khỏe, nếu gã có thể vớt vát được vài thứ có thể phòng thân và bảo vệ mạng sống từ chỗ hệ thống lại càng tốt, cảm giác an toàn cũng sẽ nhiều hơn.
"Hệ thống có thể cung cấp năm trăm loại hộp âm nhạc đang thịnh hành, giá cả dao động từ 50 đồng tiền đến 500 đồng vàng, ký chủ có thể tự mình lựa chọn." Giọng nói của hệ thống lại biến thành giọng của một thương nhân dày dặn kinh nghiệm.
McGonagall quan sát mấy trăm loại hộp âm nhạc vừa xuất hiện trong đầu mình. Hộp âm nhạc 500 đồng vàng được làm từ vàng ròng, bên trong hộp vàng là một con búp bê nhỏ màu vàng, tràn đầy hương vị của mấy tên nhà giàu mới nổi, chắc chắn không phải kiểu Amy thích.
Nhìn xuống chút nữa, cuối cùng gã bị thu hút bởi một chiếc hộp âm nhạc được niêm yết với giá 50 đồng vàng.
Đáy hộp được làm bằng gỗ màu nâu, bên trên là một bán cầu rỗng bằng thủy tinh,
ở giữa có một cô bé tộc tiên tóc vàng váy tím, cổ kẹp đàn violon, thủ công cực kì tinh xảo, dưới đáy cầu được phủ một lớp bông tuyết trắng ngần, xem ra còn có thể mô phỏng cảnh tượng bông tuyết tung bay, nhạc nền phát ra từ hộp nhạc cũng có tới năm mươi bài lặp đi lặp lại, giá cả coi như phải chăng.
"Hệ thống, tôi muốn hộp âm nhạc cô bé kéo đàn violon giá 50 đồng vàng kia, nhanh chóng bắt tay vào làm đi." McGonagall nói thẳng.
"Ký chủ xác nhận thanh toán chứ?" Có vẻ hệ thống vẫn còn nghi ngờ, dù sao ban nãy gã còn cò kè mặc cả với nó chỉ vì một hộp đựng thức ăn có giá 10 đồng tiền, bây giờ lại không chút do dự mua một chiếc hộp âm nhạc giá 50 đồng vàng.
"Nhảm nhí, nếu không mua đồ cho Amy thì kiếm tiền có ý nghĩa gì nữa chứ!" McGonagall biết ngay suy nghĩ trong đầu nó, vội thúc giục: "Năm phút thôi đấy, nếu không gửi hàng đến đúng giờ thì tôi sẽ hủy đơn đấy nhé."
"Đang chế tạo hộp âm nhạc, sẽ được gửi đến trong vòng năm phút, đã trừ tiền trong tài khoản." Hệ thống trả lời một cách lưu loát, sau đó không nói năng gì thêm nữa.
Cuộc trò chuyện với hệ thống và quá trình chọn mua hộp nhạc đều được thực hiện trong đầu, với tính cách nhanh nhẹn dứt khoát, chưa đầy một phút McGonagall đã mua đồ xong. Cứ thế, trong mắt Amy, trông gã chỉ như đang nghĩ ngợi về câu nói vừa rồi của mình. Cô nhóc chợt cảm thấy hình như yêu cầu của mình hơi quá đáng, lắc đầu khẽ nói: "Cha ơi, Amy không cần người tí hon biết hát đâu, chỉ cần là quà cha tặng thì Amy đều thích hết."
Đôi khi McGonagall lại muốn cô nhóc tùy hứng hơn một chút chứ đừng ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng như thế. Gã mỉm cười lắc đầu nói: "Không được, cha muốn cho Amy một người tí hon biết hát cơ, hơn nữa còn là một người tí hon vô cùng xinh đẹp. Có điều, Amy phải chờ một lát, ma pháp này cần thời gian để chuẩn bị."
"Thật ạ?" Mắt cô nhóc tức khắc sáng ngời, háo hức chờ mong đối với món quà sắp nhận được, người tí hon biết hát chắc chắn sẽ rất thú vị cho xem!
Amy vô cùng tin tưởng lời nói của cha. Gã nói muốn biến ra một ngôi nhà xinh đẹp cho cô nhóc, nhà hàng tuyệt đẹp này lập tức hiện ra; gã nói muốn biến ra cho cô nhóc những chiếc váy xinh đẹp, bây giờ mỗi sáng thức dậy cô nhóc đều có váy mới đáng yêu vô cùng, tất cả những điều cha nói đều sẽ trở thành hiện thực.
McGonagall gật đầu rồi nghiêm túc nói: "Ừ, trong thời gian chờ đợi, cha còn một câu hỏi cuối cùng: Nếu có một người bạn nhỏ khác nói thích Amy thì Amy nên trả lời thế nào?"
Có lẽ đây chính là vấn đề mà mỗi người cha đều muốn hỏi cô con gái cưng của mình. Chẳng ai có thể vui nổi khi thấy bó cải trắng mình chăm sóc cẩn thận từng li từng tí lại bị một con lợn cuỗm mất.
Tuy rằng bây giờ Amy chỉ mới bốn tuổi, vẫn còn rất nhỏ, nhưng gã phải dạy dỗ cô nhóc chuyện này ngay từ bây giờ mới kịp.
Khi cô nhóc còn chưa kịp trưởng thành, chưa có cách nhìn nhận hoàn chỉnh của riêng mình, chưa thể phân biệt tốt xấu đúng sai, gã sẽ ra tay bóp chết những mưu toan xấu xa dám tiếp cận con gái mình ngay từ trong trứng nước. Hơn bất cứ điều gì, đây chính là lý do quan trọng khiến gã muốn khôi phục thực lực càng nhanh càng tốt.
Nếu có một ông bố có thể diệt rồng, những thằng nhóc muốn gọi gã là bố vợ sẽ phải suy nghĩ thật kĩ xem chúng có thể đỡ được trọng kiếm trong tay gã trước không.
"Con mới không thích mấy đứa nhóc nước mũi ròng ròng đấy đâu." Amy khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như bà cụ non. Ấy vậy mà, khi ngẩng đầu lên nhìn McGonagall, cô nhóc lại nhanh chóng nở nụ cười ngọt ngào, vừa vui vẻ vừa nghiêm túc nói: "Sau này lớn lên, Amy muốn gả cho cha cơ! Cha giỏi nhất, biết ma pháp, biết nấu món ngon, còn kể chuyện cổ tích cho Amy nữa. Cha là người tốt nhất trên thế giới này."