Ngoài sân sau, dinh thự ngoài ngoại ô của nhà họ Cẩm.
Cô tiểu thư Cẩm Hương Lộc đang ngồi trên cành cây, một cây cổ thụ to cao nằm cách dinh thự không xa.
Tay cầm quả táo, nhai hết miếng này lại sang miếng khác.
Đôi chân đung đưa lệch nhịp.
Thản nhiên ngồi ngắm trời xanh mây trắng.
Mặc cho đám người hầu ở dưới đang kêu gào, van xin cô hãy đi xuống.
“Tiểu thư Hương Lộc, xin ngài hãy xuống đây với chúng em.
Tiểu thư mà có mệnh hệ gì, chúng em biết phải ăn nói thế nào với ông chủ bà chủ đây ạ”
Nghe tới đây Cẩm Hương Lộc như hết hứng ngắm cảnh.
Quay xuống nhìn đám người hầu đang nài nỉ mình.
Nhìn Lộc khi đó rất đẹp, cặp mắt sắc xảo, đôi môi hồng hào, chiếc mũi cao, làn da mịn màng.
Mái tóc dài xoăn tự nhiên, cứ vén tóc ra sau tai lúc nhìn xuống, mái tóc lại rũ xuống che phũ khuôn mặt xinh sắn ấy.
Ai không biết lại nhận nhầm em là một tiểu thư thực sự của nhà họ Cẩm.
“Tiểu thư Hương Lộc, cậu chủ Phong Đông muốn gặp ngài ạ”
Mới nghe được tên của Phong Đông, Hương Lộc từ biểu cảm lạnh nhạt, thoáng chốc đã chuyển sang biểu cảm mừng rỡ.
Nét mặt hiện rõ vẻ vui mừng.
Suốt hai tuần qua bị phạt ở đây, Hương Lộc chưa hề rời khỏi đây nửa bước.
Mà cũng tại Hương Lộc cả, tại em khi nào cũng lầm lầm lì lì.
Khiến mấy đứa bạn trong lớp nói xấu rồi bị em tẩn cho không trượt phát nào, để rồi giờ phải ở đây một mình, không có bạn bè gì cả.
Hương Lộc từ trên cây, nhảy xuống mặt đất.
Hai tay hai chân tiếp đất.
Mặc dù độ cao này không đủ để ngủm, nhưng chỉ cần bất cẩn là sẽ bị thương.
Người hầu xung quanh ai cũng lo cho em, lo lắng nói em nên vào trong để người hầu sơ cứu vết thương.
Em nhất quyết không chịu đi, còn ra sức chống cự lại đám người hầu đang nắm lấy tay em, em hét lên: “Ta muốn gặp Đông Đông của ta cơ!”
Ngay lập tức có tiếng lấn áp tất cả tạp âm từ phía cây cổ thụ.
Vệ sĩ của tiểu thư Hương Lộc đến, ẫm cô trên tay rồi mới cẩn thận nói khéo cho tiểu thư nguôi giận.
Quản gia ở lại dặn dò đám người hầu lo đi chuẩn bị.
Lúc vệ sĩ ẫm em gần ra cửa phụ nối ra dinh thự, em đã thấy ngay hình bóng của Phong Đông.
Em trai năm tuổi của mình đang đứng đợi ở đó.
Quần áo mới đúng kiểu công tử nhà giàu hồi xưa, da vẻ mịn màn trắng nuột.
Trời mùa thu lá rụng ngoài vườn, thêm bộ trang phục hợp phong cách mùa thu.
Cậu em trai thực sự như một người mẫu nhí, chụp lại cảnh này chả có ai khen đúng là chuyện lạ mà..
Hương Lộc hớn hở, cười tít mắt.
Lấy tay đập vai vệ sĩ như ra hiệu hãy thả em xuống.
Khoảnh khắc chân chạm đất, em lại một lần nữa không kiểm soát được tốc độ.
Liền ngã thêm lần nữa.
Hai đầu gối bị thương, máu và cơn đau cứ như thế mà khiến em thấy khó chịu đến nhăn mặt.
Trái với những đứa trẻ khác, chúng sẽ khóc ầm lên kêu đau.
Ở đây em lại không như thế, đúng hơn là em bị thương riết thành quen.
Cậu em trai hoảng loạn chạy lại đỡ chị, hỏi chị có đau không, nhìn biểu cảm cậu chủ nhỏ khi đó cứ như sắp khóc tới nơi vậy.
Rõ ràng người bị thương là em nhưng người xót nhất, lại là em trai em.
Em thấy em trai như sắp khóc tới nơi, liền dỗ dành nó.
Người lớn đứng cạnh thấy cảnh em dỗ em trai nín khóc, thực sự là rất dễ thương.
Ở đây người bị thương, và đang cần được dỗ là em chứ không phải là em trai em đâu.
“Đông Đông ngoan, không khóc.
Để người hầu sơ cứu vết thương đã rồi ta gặp lại nhé”
Cậu chủ nhỏ Phong Đông nghe vậy, vội gật gật, rồi chợt nhớ ra gì đó lại lắc lắc quả đầu cắt theo xu hướng, đội tô lên rồi cắt theo mẫu.
Em hỏi, cậu chủ nhỏ mới nói: “Em đi với chị”
Ai nhìn vào cũng phải bất lực.
Cái cảnh này cứ như không gặp nhau tận hai chục năm vậy.
Chỉ mới có hai tuần mà cậu chủ đã thế này, sau phải biết làm sao đây.
..
Hôm nay được tin là ngày nghỉ