Sáng chủ nhật, Hương Lộc của mọi ngày thường sẽ nằm lì trên giường mặc kệ ánh mặt trời chói lóa kia đang rọi sáng khắp căn phòng.
Hôm nay không ai gọi em dậy, là vì quá hào hứng muốn gặp em trai mình, nên tối ngủ em cứ trằn trọc mãi.
Lo đến mức gà chưa dậy em đã thức trước, và gáy luôn thay nó.
Hôm nay là ngày thứ hai em gặp ông nội.
Lần đầu gặp mặt là hồi em mới được nhận về nhà ông nội.
Hôm đấy em ăn mặc quê mùa, thái độ đối với ông cũng cọc lóc, cho nên em nghĩ lần gặp mặt thứ hai phải chỉnh chu, xinh xắn hơn một tí.
Thân hình nhỏ nhắn, khoác trên người bộ váy hồng xinh xắn, trên đầu còn cài thêm chiếc khăn cùng màu với bộ váy đang mặc.
Tất chân, tất tay được bao bọc kín, nhằm giữ ấm phòng ngừ trường hợp em sẽ bị nhiễm bệnh trong quá trình đi đường.
Đường đi từ dinh thự ba mẹ mua cho em, nằm ở ngoài ngoại ô vào tới dinh thự lớn của ông nội.
Là rất xa.
Việc dậy sớm như là giúp đỡ đi phần nào vất vả cho người hầu, là việc em có thể làm duy nhất.
Nhưng sự thực đâu như mọi người nghĩ, em dậy sớm đúng là đỡ nhọc cho mọi người là thật.
Cơ mà ai dám cho em đụng vào làm bất cứ thứ gì là một sai lầm không thể nào cứu chữa được.
Đành để em ngồi lặng lẽ ở đó rồi lo đi chuẩn bị cho kịp giờ xuất phát.
Thử nghĩ một cô tiểu thư phá phách nhất nhà giờ có thể ngồi im một chỗ chờ đợi, là một điều rất chi là phi lý.
Nữ hầu tới cẩn thận nhắc nhở em.
“Tiểu thư Hương Lộc, xin ngài hãy ngồi im ở đây một lát được không ạ.
Em đi lấy áo khoác cho ngài rồi em sẽ quay lại nhé ạ?”
Nghe thì như lời nhắc nhở cẩn thận, đúng hơn là cầu xin em đừng gây thêm chuyện.
Cứ ngở em sẽ lì lợm cãi lại: “Tại sao ta phải đợi ngươi.
Ngồi im chán chết, ta không muốn”.
Nhưng không! Hôm nay trông tiểu thư có vẻ khác mọi ngày.
Nghe người hầu nói xong, em gật đầu một cái rất chi là dứt khoát, còn tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Cô người hầu thấy thế liền an tâm rời đi, cô ấy đâu hay chính mình đang bị em thao túng.
Vừa khuất bóng thôi, em đã lộng hành ngay tức khắc.
Chưa kịp động đến thứ gì, em đã bị ngăn lại.
Vệ sĩ của em có nhiệm vụ bảo vệ em, ở bên cạnh em hai tư trên hai tư.
Và hôm nay cũng là ngày đặc biệt, việc coi chừng tới em tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của vệ sĩ dù chỉ là nửa giây.
Việc em gây chuyện không liên quan gì tới vệ sĩ, nhưng em mà gây chuyện rồi chuyện đó lại gây ngược lại cho em.
Người bị thương chắc chắn sẽ là em.
“Ngài hãy quay lại vị trí của mình đi ạ”- Vệ sĩ trông nghiêm túc hơn mọi khi, khiến em có chút thất vọng.
Mặt hầm hầm như hổ báo, nhưng chân vẫn di chuyển về đúng vị trí.
Tác phong cũng phải nghiêm trang hơn, để ra dáng một tiểu thư của nhà họ Cẩm.
Kẻo bị người ngoài nhìn vào quở trách thì mất mặt chứ đùa.
..
Hôm nay là sinh nhật ông nội, em lúc mới được nhận nuôi.
Nghe đâu ông nội rất muốn có cháu nội, nhưng không đề cập đến là cháu được nhận nuôi hay cháu có máu mủ.
Nhà ông thuộc kiểu toàn có cháu trai, con trai thôi.
Thế là em ngứa miệng hỏi vệ sĩ: “Có khi nào em là cháu gái, chỉ cần nũng nịu một chút.
Ông nội sẽ cho em với Phong Đông về ở với nhau không?”
“Tôi nghĩ ngài nên dẹp bỏ ý định đó đi thì hơn”- Vệ sĩ ngồi ở phía đối diện em, mặt mày lạnh băng như tảng đá.
Trả lời dứt khoát.
Em khó hiểu cùng với khuôn mặt nhăn nhó, hỏi vệ sĩ tại sao.
Vệ sĩ vẫn bình thản trả lời mọi câu hỏi ngớ ngẩn và cái đầu toàn nghĩ linh tinh từ em: “Vì ông nội ngài chỉ muốn có cháu trai.
Lý do ngài bị cách ly với cậu chủ Phong Đông không phải là vì ngài hỗn láo xấc xược.
Mà là vì ngài là con gái”
Em nghe xong như tỉnh hẳn ra.
Thấy có chút chút đúng.
Em trước giờ cứ ngỡ cái khái niệm trọng nam khinh nữ đã bị liệt vào danh sách ‘không cần dùng đến ở thời đại này’ nữa.
Cơ mà giờ thì em đã biết rồi.
Khái niệm vẫn còn tồn tại khi con người vẫn sống lạc hậu như vậy.
Em càng ngẫm câu nói từ vệ sĩ, em càng thấy nó đúng.
“Ba mươi phút nữa sẽ đến nơi, ngài nên nghỉ ngơi sớm đi thì hơn.
Lát sẽ mệt mỏi hơn nhiều đấy ạ”- Vệ sĩ nhìn em đang lơ mơ, cùng đôi mắt mệt mỏi.
Em đi xe cả tiếng đồng hồ chả làm gì cả.
Đôi khi buồn miệng hỏi vài câu rồi lại trở về bầu không khí im ắng.
Chỉ có tiếng xe ngựa đang chạy cà lộc cà lộc ở phía trước.
Em nghe được giọng nói trầm ấm từ vệ sĩ.
Lòng thoáng chốc cảm thấy an tâm nhiều phần, đôi mắt nặng trĩu giờ đã khép chặt lại.
Cơ thể đang trong trạng thái ngồi, giờ đã nghiêng ngã về một phía.
Vệ sĩ tiến tới ôm em ngủ, sợ xe đi đường làm sốc khiến em tỉnh mộng thì phiền