Vậy là địa ngục chưa?
Tất nhiên là chưa.
Vì đó chỉ là khởi đầu của cánh cửa địa ngục.
Vượt qua nó em sẽ được tái sinh vào một thế giới khác.
Hè gần đến, kì thi thì tới gần sát đít.
Nhưng hôm nay không kể về kì thi quan trọng có thể thay đổi cuộc đời của em, mà là kể về vụ em xém bị ông phạt thêm lần nữa.
Lần thứ hai ông giận tới mức muốn đá cho em một phát ra khỏi sổ hộ khẩu, đồng nghĩa với việc không cho đi thi..
..
Ngày hai sáu tháng ba, là ngày thành lập đoàn thanh niên..
Và trường em cũng như bao trường khác, có tổ chức cho học sinh tham gia các trò chơi, thi đua học tập, với cả..
Em phải tham gia với tư cách là một học sinh có thành tích đáng ngưỡng mộ trong lớp, lẫn trong trường.
“Chị gái yêu dấu~ Chị định tham gia trò gì không nè~”- Nghiêm Túc hớn hở chạy lại ngồi cạnh em.
Em tối qua bận đi nhiệm vụ với Túc Tả ở thành phố R, tới tận hai, ba giờ sáng mới mò về nhà.
Túc Tả kiệt sức, ngủ li bì ở nhà em sáng dậy không nổi, cúp luôn cả buổi sáng đầu tuần, em ban đầu định bật công tắc.
Nằm lười trên giường thêm vài phút, nhắm mắt chưa được ba giây em nhớ tới lời ông nội dặn.
“Cúp một buổi hay tự ý rời khỏi lớp (hồi Đông mới tỉnh em có tự ý rời đi, và ông đã biết) thì chuẩn bị tinh thần cho cái ghế đang ngồi đó sẽ bị đá bay.
Và người thế vào là em út (Cẩm Thê)”
Nghe tới đây em đã sợ tới mức da gà da vịt nổi lên tới tận óc.
Em sợ lắm chứ.
Cái khối gia tài ông bố để lại khủng như thế (chưa bằng ông nội em).
Đến cả kẻ ngốc còn không dám từ chối, huống hồ là em.
Cảm giác thấp thỏm kèm theo tội ác mình sẽ bày ra.
Em đã tự hứa sẽ không gây chuyện làm thành tích bị ảnh hưởng.
Không liên lụy tới đống tài sản mà cha nuôi để lại..
Thành ra sáng đến lớp cơ thể có hơi kiệu quệ.
Y như rằng, ngày nào cũng như ngày nào, em lại nằm dài ra bàn, thều thào: “Chắc sắp chết rồi..
Lấy tôi ly nước..”
Nghiêm Túc nhanh chân đi tới chỗ ngồi của mình, lấy trong cặp ra bình giữ nhiệt, chứa trong là nước mát lạnh.
Cậu nghĩ đơn giản, với cái thời tiết nóng nực này ai chả cần nước mát.
Cơ mà giờ cậu đã tỉnh ngộ, chứa chắc ai cũng muốn uống nước mát đâu..
Đem nước tới, thấy em vẫn khó chịu.
Nắm chặt tay lại thành hình nắm đấm, mệt mỏi ho sục sụa vài tiếng.
Quên miệng, mắng: “M* nó! Hụ hụ..
Cứ phải đau ốm lúc..
Lúc này à..”
Cậu nhanh chóng tới gần em, đặt tay lên vai em, gọi em dậy ngồi rồi mới bảo: “Chị nằm đây tí, em đi mua nước.
Nước em quên đem rồi, nhanh thôi chị ráng đợi”
Nghiêm Túc bảo cậu ta đi mua nước.
Là đúng! Còn mua thêm đồ ăn sáng cho em nữa.
Cậu thừa biết nếu cậu hỏi em về việc em đã ăn sáng chưa, em tất nhiên sẽ trả lời ‘ăn rồi’ dù trong bụng vẫn trống trỗng.
Mà bữa sáng là bữa bắt buộc phải ăn thật no, mua thừa còn hơn thiếu.
Thừa thì cậu ăn cùng, vừa đủ thì cậu ngồi ngắm em ăn, còn thiếu thì..
Không có vụ đó đâu..
“Căn tin hướng khác mà nhỉ..”- Em ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng Nghiêm Túc đang dần bị khuất sau cánh cửa.
Nhướng mày khó hiểu.
Không để tâm tới mấy thứ cậu ta định làm.
Em đau cổ, đau cả đầu.
Chả hiểu tại sao lúc muốn ốm đau lại chả thấy bệnh tật ùa đến luôn đúng lúc quan trọng.
“Cho hỏi lớp trưởng có ở đây không ạ?”- Một giọng nam cất lên từ hướng ngoài cửa lớp em, âm giọng nghe rất quen tai.
Em chắc chắn đây không phải là giọng của mấy đứa chung lớp! Bởi em vốn dĩ em chưa từng nghe cái giọng này cất lên ngay tại lớp này.
Lập tức có tiếng bước chân chạy ra, trả lời: “Lớp trưởng hôm nay nghỉ.
Em tới lấy danh sách thi đua hả? Để chị gọi hỏi nó để đâu, hôm nay cũng là hạn cuối mà nhỉ? Nộp quá hạn lại bị mắng cho coi..”
Tiếng bước chân dẫm như voi kia bắt đầu chạy vào lớp.
Chưa dừng lại ở đó, tiếng lôi đồ mạnh bạo của nhỏ lớp phó ngồi trước em cứ như đang đập đồ chập cheng nhau.
Em khó chịu, ngồi bật dậy.
Lườm nhỏ lớp phó một cái, nhỏ biết em đang không ưa hành động nhỏ vừa làm.
Nhỏ còn cố tình làm em thấy khó chịu hơn nữa: “À! Làm cậu tỉnh giấc hả Lộc? Xin lỗi nhé! Tớ sẽ rời đi ngay”- Nhỏ lấy xong điện thoại, còn cố tình mở loa to, tiếng nhạc chuông của lớp trưởng đúng dở tệ vang lên..
Em tức tối đến đen mặt.
Giá mà ở đây mà có Nghiêm Túc hay Túc Tả thì hay biết mấy.
Hai đứa em họ kiểu gì cũng sẽ lo liệu vụ học sinh trong lớp cố tình làm em tức đến sôi máu trong người.
Em nghĩ thầm rồi thở dài rời khỏi chỗ ngồi.
Định đi xuống căn tin mua nước, trong người trước đã phòng liều thuốc cảm.
Đi qua bàn của Nghiêm Túc, thấy ở trong hộc bàn có một bình nước giữ nhiệt, mở ra thấy ở trong có nước lọc để lạnh.
Không nhòm tới bình nước giữ nhiệt nữa.
Em nhanh chóng nắp lại rồi rời khỏi lớp.
Đứng trước cửa lớp, cái người đến để lấy danh sách thi đua của lớp chín.
Là cậu út Cẩm Thê, với đồng phục của trường em.
Khi đó em chợt nhớ ra chuyện quan trọng, rằng cậu út cũng có học chung trường với em.
Chi tiết hơn là cậu út học chung lớp với em trai Phong Đông của em.
“Chị đi đâu.
Sắp có chuông vào lớp rồi đó”- Cậu út hỏi em, cảm thấy cậu ta có nét khác so với mọi khi.
Em hơi khó chịu khi cậu út cứ tra hỏi em như thế.
Đến cả chào hỏi đàn chị hay chị họ cũng không có.
Vừa mới gặp con nhỏ lớp phó cố tình gây chuyện kia em như ‘giận cá chém thớt’, mắng Cẩm Thê một tiếng, thấy người ta nghe lời mình liền hừ thành tiếng.
“Tránh