Người Tống Kiêu Bạch phái đi điều tra hải tặc vũ trụ rất nhanh đã có kết quả, quả thực hải tặc vũ trụ đã sắp đặt một cuộc mai phục, địa điểm mai phục đã bị người của Tống Kiêu Bạch nắm rõ.
Cho đến lúc này, trận mai phục của hải tặc vũ trụ đã bị phát hiện, như vậy hoàn toàn có thể lợi dụng ngược trận mai phục này để tiến hành bắt giữ hải tặc vũ trụ.
Tống Kiêu Bạch lập tức mở cuộc họp để triển khai chiến lược đối chiến.
Thang Ngũ Viên ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, suốt quá trình không nói một lời, yên lặng lắng nghe, tay phải cầm bút gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái, cúi đầu suy nghĩ về hành động của hải tặc vũ trụ.
Căn cứ theo kết quả điều tra, tất cả những điều này đều giống như cậu đoán, nhưng lại có cảm giác hơi khác so với những gì cậu suy nghĩ, cậu cũng nói không rõ loại cảm giác quái dị này đến từ đâu.
Cậu suy nghĩ nhập tâm, Tống Kiêu Bạch gọi cậu hai lần cậu đều không nghe thấy, vẫn là liên lạc viên ở bên cạnh đẩy cậu một cái, cậu mới định thần lại, ngẩng đầu thì phát hiện mọi người đều đang nhìn vào mình.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu, phó tướng khẽ mỉm cười, ân cần nhắc lại: "Chỉ huy, thiếu tướng hỏi ngài nghĩ gì về chuyện tấn công hải tặc vũ trụ?"
Thang Ngũ Viên nhìn về phía Tống Kiêu Bạch, Tống Kiêu Bạch nhíu mày, ánh mắt tĩnh mịch bình tĩnh nhìn cậu, hiển nhiên cực kỳ không hài lòng với hành vi mất tập trung của cậu ở cuộc họp.
Thang Ngũ Viên không né tránh ánh mắt của anh, suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: "Tôi phản đối."
Vẻ mặt của Tống Tiểu Bạch tối sầm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tất cả nhóm thân tín của anh cũng đều lộ ra vẻ tức giận, trước đó Thang Ngũ Viên phản đối việc đánh hải tặc vũ trụ, lý do là hành vi của hải tặc vũ trụ quá mức khác thường, lo lắng bọn hải tặc vũ trụ có bẫy.
Hiện tại đã điều tra được cạm bẫy hải tặc vũ trụ lắp đặt, tất cả đều làm theo lời của Thang Ngũ Viên, Thang Ngũ Viên vẫn phản đối, cái này không phải giống như đang cố ý đối đầu với thiếu tướng sao?
Chu Cường cố nén cơn giận hỏi: "Chỉ huy, cậu phản đối việc tiến đánh hải tặc vũ trụ, cũng phải có nguyên nhân chứ ?
Thang Ngũ Viên lắc đầu, "Không có."
"Cậu..."Chu Cường bị lời lẽ hùng hồn của cậu chọc tức đến nhất thời không nói ra lời.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong phòng họp trầm xuống, Thang Ngũ Viên như vậy có thể nói là gây chuyện trắng trợn, mọi người đều nhìn vẻ mặt của nhau, chỉ có phó tướng nhàn nhã, giống như không cảm nhận được bầu không khí vi diệu lúc này, còn cúi đầu uống một hớp trà.
"Phản đối vô hiệu, vẫn dựa theo ngày đã nói vừa nãy tiến đánh hải tặc vũ trụ, tan họp."
Tống Kiêu Bạch đứng lên nhìn Thang Ngũ Viên một cái thật sâu, vừa mới dứt lời đã bước chân ra ngoài, căn bản cũng không cho Thang Ngũ Viên cơ hội phản đối.
Thang Ngũ Viên mấp máy khóe môi, cuối cùng không nói gì nữa, dù sao cậu không có lý do phản đối hợp lý, nếu như nhất định phải nói ra một nguyên nhân phản đối, vậy chỉ có thể nói là trực giác của cậu.
Ban đêm, sau khi Thang Ngũ Viên tắm rửa, nằm trên giường gọi một cú điện thoại cho Thang Bá Đặc, đối với việc tiến đánh hải tặc vũ trụ, cậu vẫn còn có những nghi ngờ, cho nên muốn trưng cầu ý kiến của Thang Bá Đặc một chút, Thang Bá Đặc ở quân đội nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, thời điểm cậu gặp phải vấn đề khó, thỉnh thoảng sẽ thỉnh giáo Thang Bá Đặc.
Gần đây Thang Bá Đặc đang nghỉ phép, chuyện tiến đánh hải tặc vũ trụ lần này liên quan đến cơ mật quân sự, là hành động bí mật, cho nên cậu không nói hết ra, chỉ uyển chuyển hỏi Thang Bá Đặc, nếu như trong một chuyện mình không có chứng cứ, trực giác lại cảm thấy không thể làm vậy thì nên làm gì.
Thang Bá Đặc nói, có đôi khi việc triển khai chiến lược có thể dựa vào trực giác, loại trực giác này không chỉ là giác quan thứ 6 mà còn là kinh nghiệm tích lũy lâu dài trong chiến đấu, tuy chưa được phân tích và suy luận nhưng đó là một loại phán đoán bản năng, cho nên đôi lúc cũng nên tin tưởng vào trực giác của chính bản thân mình.
Sau khi cúp máy Thang Ngũ Viên suy nghĩ, cảm thấy những gì ba mình nói rất có lý, vẫn quyết định đi tìm Tống Kiêu Bạch để chia sẻ ý kiến của mình.
Thời điểm cậu vừa mở cửa ra phát hiện Tống Kiêu Bạch đang đứng ở cửa ra vào muốn gõ cửa, hai người nhìn thấy đối phương, đồng thời giật mình.
Sau khi Thang Ngũ Viên phản ứng lại không nhịn được cười, mấy ngày này số lần Tống Kiêu Bạch đến phòng cậu ngược lại nhiều hơn rất nhiều so với trước kia.
Cậu làm một động tác mời, ôn hòa nói: "Vào đi, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu."
Tống Kiêu Bạch gật đầu, đi vào trong phòng, ngồi xuống ghế sô pha.
"Uống gì?"
"Nước."
Thang Ngũ Viên rót một ly nước đặt lên bàn trước mặt anh, sau đó lấy một lọ sữa chua từ trong tủ lạnh ra, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, ôm một cái gối vào lòng, nhét ống hút vào lọ, nhấm nháp.
Tống Kiêu Bạch nhíu mày nhìn cậu: "Cậu là một quân nhân."
"Đúng, tôi là một quân nhân." Thang Ngũ Viên cắn ống hút trong miệng, tùy ý dựa vào lưng ghế sô pha, chớp mắt nhìn anh.
Đôi mắt Thang Ngũ Viên vừa to vừa sáng, nhìn từ dưới lên, vừa vô tội vừa sạch sẽ, giống như dòng nước suối trong veo, dường như muốn hút người vào trong nước.
Tống Kiêu Bạch chau mày rời ánh mắt, cúi đầu liếc mắt nhìn dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo của cậu, cuối cùng thu mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Thang Ngũ Viên hơi cong khóe môi, di chuyển mông, tìm một vị trí ngồi thoải mái, hỏi: "Thiếu tướng Tống tìm tôi là có chuyện gì sao?"
Tống Kiêu Bạch mấp máy môi, trầm giọng nói: "Tôi biết cậu vẫn còn nghi ngờ về chuyện vây quét hải tặc lần này, thực ra tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
"
Thang Ngũ Viên hơi ngồi thẳng lại, nhìn anh hỏi: "Vậy vì sao mà cậu vẫn vội vã tiến công?"
"Tôi nghi ngờ, có nội gián trong quân đoàn kim ưng."
Thang Ngũ Viên giật mình, quân đoàn kim ưng là quân đoàn quan trọng nhất của Đế quốc, luôn xử lý những nhiệm vụ quan trọng nhất của Đế quốc, nếu có nội gián trong quân đoàn thì không thể coi thường vấn đề này.
"Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì tôi phát hiện, dường như hải tặc vũ trụ hiểu rất rõ về tình hình quân đoàn của chúng ta, người mà tôi cử đi tìm thấy các vị trí có bẫy phục kích, rất giống với quy luật tác chiến thường ngày của chúng ta, vì vậy tôi nghi ngờ hải tặc vũ trụ đều biết chiến lược của chúng ta, cho nên mới bố trí những mai phục này."
Thang Ngũ Viên suy nghĩ một chút, liền hiểu ra thủ thuật trong đó, ngẩng đầu nhìn Tống Kiêu Bạch, nghiêm túc hỏi:" Hôm nay cậu hành động như vậy là để cố ý thăm dò tên nội gián kia?"
Cậu thấp giọng phân tích: "Nếu như hải tặc vũ trụ đã hao tổn tâm cơ thu mua một người trong quân đoàn, như vậy nhất định sẽ không chỉ thu mua một tên tiểu binh bình thường, người kia nhất định là có chút quyền lực, mà lại có thể tham gia cuộc họp nội bộ, như vậy mới có thể ngay lập tức biết tin tức, sau đó truyền lại cho hải tặc vũ trụ."
"Ừ." Tống Kiêu Bạch khẽ gật