Chuyện tìm nội gián vẫn dựa theo kế hoạch tiến hành, đáng tiếc qua mấy ngày vẫn không thu hoạch được gì, mắt thấy khoảng cách đến ngày tấn công hải tặc vũ trụ ngày càng gần mà vẫn không có chút tiến triển nào.
Nếp nhăn giữa hai chân mày Tống Kiêu Bạch ngày càng sâu, Thang Ngũ Viên cũng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ tất cả đều là do bọn họ nghĩ quá nhiều sao? Có lẽ vốn không có nội gián?
Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, đến ngày mai là ngày tấn công hải tặc vũ trụ, ngoại trừ một số ít người biết chuyện, những người khác đều làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
Tống Kiêu Bạch ngồi cùng Thang Ngũ Viên ở trong phòng làm việc suy nghĩ đối sách, hai người đang nghĩ mãi không ra, cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ vang.
Thịnh Liên đi vào, nhìn thấy Thang Ngũ Viên thì mỉm cười, "Ây, thật trùng hợp, chỉ huy Thang cũng ở đây sao."
Thang Ngũ Viên cong khóe môi, lười chẳng muốn tiếp tên lá mặt lá trái nên không mở miệng.
(*) lá mặt lá trái: Chỉ loại người tráo trở, lật lọng khó ngờ
Thịnh Liên hoàn toàn không thèm để ý ngồi xuống ghế bên cạnh Thang Ngũ Viên, nhìn Tống Kiêu Bạch đang ngồi trước bàn làm việc: "Bệ hạ bảo tôi tới chúc cậu ngày mai xuất binh thuận lợi, thành công tiêu diệt hải tặc vũ trụ."
Tống Kiêu Bạch nhíu mày nhìn hắn, "Bệ hạ biết chuyện này rồi?"
"Ừ." Thịnh Liên gật đầu, cong môi cười: "Là tôi nói cho bệ hạ, mọi người anh dũng đối đầu với hải tặc vũ trụ, có đóng góp to lớn, đương nhiên phải ban thưởng, tôi xin bệ hạ ban thưởng cho mọi người, bệ hạ nói, ngày mai để tôi đại diện cho ngài tự mình đưa mọi người xuất chiến, đồng thời bệ hạ còn hứa hẹn, chờ mọi người thuận lợi chiến thắng trở về, ngài sẽ tiếp tục ban thưởng cho mọi người, đến lúc đó luận công khen thưởng.
(*)"
(*) luận công khen thưởng: chỉ việc căn cứ vào công lao lớn hay nhỏ mà phong tước và ban thưởng.
Thang Ngũ Viên nhìn nụ cười trên mặt hắn, thầm nghĩ muốn đứng lên đánh hắn một trận.
Lúc cần nói thì không nói, lúc không nên nói thì ngược lại hắn nói rất siêng, lúc này là muốn đổ thêm dầu vào lửa?
Chuyện Tống Kiêu Bạch muốn bắt nội gián lần này, để giữ bí mật nên không nói ra ngoài, rất ít người biết nội tình, lúc đầu nếu như có thể thuận lợi bắt nội gián, sẽ có thể nói ra tình hình thực tế, nếu như không bắt được nội gián, cũng có thể tìm lý do trì hoãn việc đánh hải tặc vũ trụ, sau đó lại nghĩ tiếp.
Nhưng nếu bây giờ Hoàng đế đã biết chuyện này, còn sai Thịnh Liên đến đại diện cho hắn, như vậy đâm lao phải theo lao, nếu như ngày mai Tống Kiêu Bạch không tấn công hải tặc vũ trụ, chính là lừa gạt Hoàng đế, mặc dù bây giờ Đế quốc coi trọng dân chủ, quyền lực của Hoàng đế cũng không lớn, không nhúng được tay vào trong quân đội, nhưng vẫn là Hoàng đế của Đế quốc, không được phép mạo phạm hay lừa gạt.
Bên trong mắt Tống Kiêu Bạch dần tỏa ra lửa giận, ánh mắt thâm trầm, gõ ngón tay lên bàn vài cái, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào Thịnh Liên, mím môi không nói.
Thịnh Liên liền nhếch môi, khẽ cười hỏi: "Làm sao nhìn hai người không vui vẻ mấy vậy?"
Thang Ngũ Viên trừng hắn, nếu như hắn cho cậu đạp một cái, cậu nhất định sẽ rất vui vẻ.
Đôi mắt hắc bạch phân minh của Tống Kiêu Bạch nhìn Thịnh Liên chăm chú, (*) giọng điệu không rõ vui giận, "Sao lại thế được? Có thời gian nhất định tôi sẽ đích thân đi cảm tạ bệ hạ."
(*): Thông qua đôi mắt chúng ta có thể nhìn ra một số dấu hiệu của sự khôn ngoan, ngu ngốc, chính trực và xấu xa của một người.
Người sở hữu đôi mắt này thường thông minh, giỏi quan sát và có thể nhìn nhận vấn đề chính xác.
Thang Ngũ Viên cũng nở nụ cười, trầm giọng nói: "Chúng tôi vui còn không kịp, thật sự là phải cảm ơn vị Tam hoàng tử là ngài đây."
Thịnh Liên mỉm cười: ""Không cần khách khí như vậy, tôi cũng chỉ làm chuyện tôi nên làm, đều để tốt cho Đế quốc."
Thang Ngũ Viên nhìn khuôn mặt tươi cười đáng ghét của hắn, không khỏi nghĩ thầm, vì sao mọi người cười lên đều rất đẹp, chỉ có cái tên Thịnh Liên này mỗi khi cười đều khiến người ta muốn đánh hắn như vậy?
Thịnh Liên cảm thấy ánh mắt càng ngày càng sâu của Thang Ngũ Viên, chỉ cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, hắn không được tự nhiên giật mình: "Chỉ huy Thang nhìn tôi làm gì?"
"Nhìn khuôn mặt cậu rất đẹp." Thang Ngũ Viên không chút nghĩ ngợi đáp, "Đẹp giống bạch liên hoa vậy."
Nụ cười trên mặt Thịnh Liên biến mất ngay lập tức, ánh mắt tối sầm xuống, hắn biết thường xuyên có người chế giễu tên của hắn sau lưng là "Bạch liên thịnh thế", nhưng từ khi hắn đánh gãy chân một tên gọi hắn là "Bạch liên thịnh thế" vào bệnh viện, không có một người nào dám nói hắn như vậy, như có tên Thang Ngũ Viên này dám can đảm khiêu khích hắn trắng trợn như vậy, mà hắn lại không thể đánh gãy chân Thang Ngũ Viên, khiến cậu vào bệnh viện.
(*) Từ Liên trong Thịnh Liên đọc giống Liên trong Bạch Liên Hoa.
Bạch liên thịnh thế ý chỉ loại con gái bề ngoài thuần khiết nhưng bên trong lại rất hung ác.
Beta: Nó cũng kiểu đơn giản thôi, tại cái cụm này là Thịnh thế Bạch Liên, mà vừa hay ông này tên Thịnh Liên, khịa ổng tính cách giống Bạch Liên hoa, nhưng đồng thời cũng vờ như khen ổng đẹp như sen trắng làm ổng ko phản bác được.
Thịnh Liên cười lạnh: "Cách chỉ huy Thang khen người khác thật là đặc biệt."
Thang Ngũ Viên cười: "Cũng thường thường thôi."
Ánh mắt Thịnh Liên lạnh lẽo, nhưng giọng nói không hề dao động, "Ở trước mặt chỉ huy Thang, tôi thật sự không dám nhận mình đẹp, dung mạo của chỉ huy Thang mới thật sự xinh đẹp động lòng người."
Thịnh Liên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thang Ngũ Viên, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, "Chỉ huy Thang lớn lên còn xinh đẹp hơn cả Omega, tốt nhất nên giống như một Omega, thành thật ở nhà, hầu hạ đàn ông, dựa vào Alpha và Beta để sống..."
"Mày chờ một chút." Thang Ngũ Viên đánh gãy lời hắn, ngón tay bình tĩnh bật chế độ ghi âm của trí não, sau đó nở nụ cười lạnh: "Mày vừa nói gì? Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa."
Thịnh Liên cho là cậu bị mình chọc giận, cười đến càng thêm xán lạn, gằn từng chữ một: "Tao nói mày nên giống như Omega, đừng đi ra ngoài làm việc, mỗi ngày chỉ cần thành thật ở nhà, dựa vào Alpha và Beta để sống, nhiệm vụ mỗi ngày là hầu hạ đàn ông, mua vui cho đàn ông, mở rộng chân sinh con cho đàn ông."
Có thể nói, lời của hắn mang theo một sự xúc phạm nặng nề.
"Ồ..." Thang Ngũ Viên kéo dài giọng, mang theo nụ cười nhàn nhạt, ngón tay nhanh chóng tắt ghi âm, chẳng những không có giận, mà nhàn nhã nhìn Thịnh Liên, cười như không cười.
Thịnh Liên nhìn vẻ mặt không rõ vui giận của Thang Ngũ Viên, trong lòng cảm thấy Thang Ngũ Viên đã bị hắn chọc tức đến nói không ra lời, chỉ là ngại thân phận cao quý của hắn, cho nên không dám nổi cáu, hắn nghĩ như vậy, biểu cảm trên mặt càng thêm lộ liễu, phách lối nhìn Thang Ngũ Viên, kiêu ngạo hất cằm.
Tống Kiêu Bạch vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh lùng, từng chữ đều hàm chứa hàn ý: "Dựa theo lời giải thích của Tam hoàng tử, mỗi ngày phu nhân Trăn Vi đều sống trong Lan cung, chờ để hầu hạ bệ hạ?"
Thang Ngũ Viên nghe thấy lời anh thì không nhịn được bật cười, phu nhân Trăn Vi là mẹ của Thịnh Liên, nhưng Lan cung là nơi sinh sống của vợ chồng Hoàng đế, người ở bên trong đương nhiên là hoàng hậu danh chính ngôn thuận, mà không phải mẹ của Thịnh Liên, một tình nhân ngay cả cái danh phận cũng không có.
Đương kim Hoàng đế mặc dù đối với Thịnh Liên sủng ái có thừa, nhưng các đại thần nội các và những người trong hoàng thất đều không đồng tình với thân phận của Thịnh Liên, đương kim hoàng hậu xuất thân tôn quý, mặc dù trước đây