Kỳ phát tình của Thang Ngũ Viên ba ngày sau mới qua đi, bởi vì Tống Kiêu Bạch vẫn luôn chăm sóc cậu rất cẩn thận, mà thể lực của cậu cũng tốt, cho nên khi kỳ phát tình qua đi, cơ thể cậu trừ việc có chút mỏi người tê nhức ra, thì vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng.
Sau khi tắm nước nóng thoải mái, cậu cảm thấy mình như sống lại, gần đây ngày nào cậu cũng dính lấy đối thủ của mình, cảm giác không giống cậu chút nào.
Cậu tùy tiện lau tóc vài lần, khóe miệng hàm chứa ý cười, chỉnh lại cổ áo, nói với Tống Kiêu Bạch: "Mấy ngày này cảm ơn cậu, vậy tôi về trước đây.
"
Tống Kiêu Bạch ngẩng đầu nhìn về phía Thang Ngũ Viên, cậu vừa tắm rửa xong, cả người đều rất khoan khoái nhẹ nhàng, lông mi của cậu rất dài, đuôi mắt hơi giương lên, thời điểm không mỉm cười thoạt nhìn lạnh lùng sắc bén, đặc biệt là lúc cầm súng, cả người lộ ra khí khái hào hùng, thế nhưng lúc cậu ở trên giường, đôi mắt sáng ngời như chứa đầy nước, mềm mại lại yếu đuối, khác hẳn so với bây giờ.
Thang Ngũ Viên thấy Tống Kiêu Bạch không nói lời nào, cho rằng mấy ngày anh tiêu hao quá nhiều sức lực, nên bây giờ "kiệt sức" không nói được, cậu hơi cúi người vỗ nhẹ lên vai Tống Kiêu Bạch: "Vất vả rồi.
"
Tống Kiêu Bạch ngửi được mùi hương thơm ngọt quen thuộc, còn chưa kịp hít sâu, cậu đã đứng thẳng người, lui về phía sau một bước, cực kỳ khéo hiểu lòng người vẫy tay với Tống Kiêu Bạch, "Không cần tiễn.
"
Tống Kiêu Bạch: "! " Không hiểu sao lại sinh ra cảm giác bị đùa bỡn.
Thang Ngũ Viên mở cửa phòng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thang Bá Đặc lao nhanh như một cơn gió lên tầng, sau khi nhìn thấy cậu thì dừng bước, lập tức lệ rơi đầy mặt, từng bước từng bước nặng nề đi tới, ôm vai cậu khóc lớn, "Tiểu Ngũ à! Hu hu hu ! Tất cả là lỗi của ba lớn, là ba lớn không bảo vệ con thật tốt! Tiểu Ngũ của ba phải làm sao bây giờ đây! "
Thang Ngũ Viên nhìn bộ dạng thương tâm gần chết của ba lớn, vội vàng an ủi, "Ba lớn, con không bị sao cả, ba không cần lo lắng, không phải con được cứu về rồi sao? Con chỉ ở chỗ hải tặc hai ngày mà thôi, không có bị thương một chút nào cả, hơn nữa nhờ có chiếc vòng cổ mà ba tặng nên con mới được cứu nhanh chóng như vậy.
"
Thang Bá Đặc khóc càng lớn hơn, giống như trời sập vậy: "Tiểu Ngũ, con không cần an ủi ba, ba đều biết, khổ cho con! Tiểu Ngũ, con nói cho ba biết là tên khốn nạn nào đánh dấu con, nhất định ba phải gϊếŧ hắn!"
Ngày đó ông nghe cấp dưới của Tống Kiêu Bạch báo rằng Tiểu Ngũ không có chuyện gì, ông cho rằng Tiểu Ngũ không bị thương, cho nên ông mới lưu lại xử lý bọn hải tặc cho xong rồi mới quay về.
Ông không nghĩ tới hôm nay vừa đến quân đoàn Kim ưng thì nghe thấy chuyện Tiểu Ngũ bị hải tặc đánh dấu, lập tức như bị ngũ lôi oanh đỉnh, chỉ hận không thể băm lũ hải tặc kia thành trăm mảnh, bọn nhỏ cùng vợ của ông, đối với ông mà nói là sự tồn tại quý hơn cả mạng sống của mình, hải tặc bắt nạt Tiểu Ngũ nhà ông như vậy, khiến ông còn đau đớn hơn việc bị cắt da thịt.
"! " Thang Ngũ Viên ngơ ngác quay đầu nhìn qua cái người bị gọi là "tên khốn nạn" Tống Kiêu Bạch.
Tống Kiêu Bạch thấp giọng ho một tiếng, đi tới nói với Thang Bá Đặc: "Tướng quân Thang! người đánh dấu Ngũ Viên là con.
"
"! Hả?" Tiếng khóc của Thang Bá Đặc dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng chăm chú nhìn về phía Tống Kiêu Bạch.
Ông dừng lại một lúc, lau nước mắt, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng.
"
Thang Ngũ Viên xấu hổ không muốn nói về quá trình đánh dấu, vì vậy Tống Kiêu Bạch nói qua tình huống lúc đó với Thang Bá Đặc.
Thang Bá Đặc nghe Tống Kiêu Bạch nói xong, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận sóng lớn, trên mặt ông có đủ loại màu sắc, lúc vui lúc buồn, rồi lại trợn mắt nhìn Tống Kiêu Bạch, "Cậu đánh dấu Tiểu Ngũ nhà tôi?"
Tống Kiêu Bạch gật đầu, thái độ chân thành, "Đúng vậy, tướng quân Thang.
"
Thang Bá Đặc hít sâu một hơi, cố gắng để mình tỉnh táo lại, đáng tiếc cố gắng mấy lần đều thất bại, ông không thể nhịn nổi hét lớn với Tống Kiêu Bạch: "Cậu ra đây với tôi, tôi muốn quyết đấu với cậu!"
Thang Bá Đặc hầm hừ nghĩ, coi như Tống Kiêu Bạch bị ép phải ủi cải trắng nhà ông, thì mình cũng không thể mất trắng như vậy! Đây là một trong bảy cây cải trắng quý giá nhất mà ông đã dày công nuôi dưỡng nhiều năm!
"Ba lớn! Ba đừng kích động.
" Thang Ngũ Viên nhíu mày khuyên ngăn.
Tống Kiêu Bạch ngăn cậu lại, lắc đầu, trầm giọng nói: "Chuyện này là do tôi sai, cứ để tôi bồi Thang tướng quân luyện vài đường quyền cước.
"
"Coi như thằng nhóc cậu thức thời.
" Thang Bá Đặc hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài.
"Vậy hai người tự biết chừng mực đấy" Thang Ngũ Viên nhún vai, nếu Tống Kiêu Bạch đã bằng lòng, cậu sẽ không nói gì nữa, dù sao cậu cũng tin tưởng ba lớn cậu có chừng mực, sẽ không thật sự làm Tống Kiêu Bạch bị thương.
Thang Bá Đặc và Tống Kiêu Bạch ra sân vận động quyết đấu, Thang Ngũ Viên thì đi tìm nguyên soái Simon xử lý vấn đề về thân phận của mình.
Thật ra thời điểm cậu tiến vào quân đoàn Kim ưng nguyên soái Simon đã biết cậu là Omega, cho nên mới sắp xếp cậu làm chỉ huy, bình thường chỉ huy sẽ chỉ huy ở trên chiến hạm, không cần tham dự tác chiến, cho nên không có nguy hiểm, là vị trí thích hợp nhất cho Omega ở tiền tuyến.
Mặc dù nguyên soái Simon biết tình hình thực tế, nhưng dựa theo quy định của tinh tế, Omega vẫn không được phép tiến vào quân đội, vì vậy trước kia cậu đã có giao ước với nguyên soái, nếu như cậu bị đánh dấu sẽ rời khỏi quân đoàn Kim ưng.
Lúc đầu cậu đã sẵn sàng độc thân đến hết đời, nhưng tiếc là không nghĩ tới việc ngoài ý muốn lần này, tất cả kế hoạch chỉ có thể tạm thời gác lại.
Câu nói đầu tiên của nguyên soái Simon khi nhìn thấy cậu là: "Cơ thể đã khỏe hơn chưa?"
"! Dạ rồi ạ.
" Thang Ngũ Viên mặt đỏ bừng bừng, lần đầu tiên nói với cấp trên về việc phát tình của mình, dù sao cũng có chút không thoải mái, chỉ gật đầu nói: "Cám ơn nguyên soái đã quan tâm.
"
Nguyên soái Simon đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: "Cháu và Kiêu Bạch có chuyện gì vậy, sắp kết hôn rồi sao?"
Thang Ngũ Viên nhìn ra một cảm giác thành tựu khi thúc đẩy được một đoạn nhân duyên tốt đẹp phảng phất trên mặt nguyên soái, cậu biết nhiều năm qua, nguyên soái kiên quyết cho rằng, cậu và Tống Kiêu Bạch cực kỳ xứng đôi, cho nên nếu như thật sự cậu với Tống Kiêu Bạch ở bên nhau, nhất định nguyên soái sẽ cảm thấy là nhờ tuệ nhãn cao siêu của ông năm đó đã sắp xếp hai người họ làm việc cùng nhau.
Cậu cảm thấy rất bất lực về điều này, cũng không đồng ý chút nào, "Ngài nghĩ nhiều rồi, lần này cháu và cậu ấy chỉ vì bị ép không còn cách nào khác cho nên mới đánh dấu, về sau cháu sẽ đến bệnh viện loại bỏ đánh dấu, chúng cháu sẽ không kết hôn.
"
Vẻ mặt Nguyên soái tối sầm lại, hai tay đan vào nhau, ngón tay trái vỗ nhẹ lên mu bàn tay phải, nhẹ nhàng nói: "Ngũ Viên, cháu chưa bao giờ là người bốc đồng, nhưng lần này lại không chút do dự bước xuống chiến hạm chỉ vì Kiêu Bạch, cháu không nghĩ tới tại sao sao?"
Thang Ngũ Viên không đồng tình "Chỉ vì cháu muốn cứu toàn đội mà có hơi nóng vội thôi"
Nguyên soái Simon cau mày phản bác, "Trước kia ở trong quân đội, cháu chưa bao giờ tính đến chuyện tìm bạn đời.
Bây giờ thân phận của cháu đã bị bại lộ, nếu để cháu chọn một người bạn đời, cháu sẽ chọn ai? Hoặc là nói, ngoài Tống Kiêu Bạch ra, còn có ai khiến cháu cảm thấy tin phục?"
Nguyên soái Simon tin tưởng ông hiểu rõ Thang Ngũ Viên, tính cách Thang Ngũ Viên trước giờ đều tranh cường háo thắng, cậu sẽ không ở bên một người kém cỏi hơn mình.
Thang Ngũ Viên bĩu môi, mặc dù Tống Kiêu Bạch là người đồng trang lứa duy nhất khiến cậu cảm thấy tin phục, nhưng bọn họ là đối thủ, là đối thủ sao còn có thể trở thành bạn đời chứ?
Nguyên soái lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Chuyện này đừng nói nữa, hiện tại thân phận của cháu đã bị bại lộ, theo quy định của quân đội, cháu sẽ bị xử phạt giam giữ hai năm, đồng thời tiến hành thôi miên khiến cháu quên đi những ký ức trong quân đội những năm này, để tránh việc cháu không kiểm soát được nói cho Alpha tương lai của mình những bí mật của quân đội, quân đội sẽ không cho cháu xuất ngũ cho đến hai năm sau, những cái này cháu đều biết chứ? "
Thang Ngũ Viên gật đầu, mím môi, rũ mắt xuống nói: "Cháu biết, khi cháu lựa chọn nhập ngũ, cháu đã chuẩn bị cho ngày này rồi.
"
Nguyên soái Simon