Thang Tam Viên hoàn toàn không biết gì về việc phối hợp giữa các fan hâm mộ, chỉ dám len lén sờ lỗ tai thỏ trên đầu, có chút hưng phấn ngẩng đầu hỏi Cố Ngạn: “Chúng ta chơi cái gì trước?”
Cố Ngạn liếc mắt nhìn bốn phía, còn chưa cần nói, thợ ghi hình liền mở miệng: “Tổ chương trình có yêu cầu nhiệm vụ cho các hoạt động vui chơi của mọi người trong công viên giải trí.”
Thang Tam Viên sửng sốt một chút: “Trước đó tại sao đạo diễn lại không nói?”
Thợ ghi hình trầm mặc, đây là sau khi đạo diễn biết Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên giành được vị trí thứ nhất, mới thêm vào nội dung kịch bản. Hắn nói để gia tăng cơ hội xào scandal cho Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên, từ đó gia tăng độ hot cho chương trình.
Cố Ngạn nhìn thợ ghi hình một chút, trong mắt không có tình cảm dư thừa nào, giọng nói lạnh nhạt: “Nhiệm vụ gì?”
Thợ ghi hình thở dài một hơi, chỉ về một phương hướng, nói: “ Nhiệm vụ thứ nhất là đi nhà ma.”
Thang Tam Viên nghe vậy thì trừng lớn mắt, nói lắp: “Có, có cần thiết mở đầu đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy không?”
Động vật nhỏ cậu thích nhất là thỏ, nhưng đồ vật sợ nhất chính là quỷ.
“…Có thể đổi một cái khác không?” Cố Ngạn nhìn khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt của Thang Tam Viên một chút, không khỏi nhíu mày.
Cõi lòng Thang Tam Viên tràn đầy mong đợi nhìn về phía thợ ghi hình, nhanh nói có thể đi mà.
Thợ ghi hình bị cậu nhìn có chút áy náy, nhưng vẫn không chút do dự lắc đầu: “Không được đâu.” Đạo diễn phân phó, hắn cũng không có cách nào.
Thang Tam Viên khóc không ra nước mắt, vừa rồi sao cậu lại cảm thấy đến công viên giải trí là một chuyện vui sướng nhỉ? Nơi này không chỉ có thỏ nhỏ mê hoặc cậu, còn có cả nơi kinh khủng như nhà ma. Nếu cậu sớm biết phải đi nhà ma thì cậu cùng Cố Ngạn đã cố gắng giành được vị trí thứ hai rồi, chẳng phải làm gì cả, chỉ cần nằm nghỉ ngơi rung đùi thôi, chẳng lẽ không tốt sao!
Mặc kệ Thang Tam Viên có đồng ý hay không, bọn họ chỉ có thể từng bước đi về phía nhà ma.
Cách đó không xa là nhà ma chiếm phần lớn diện tích công viên, đầu lâu màu đen trông âm u kinh khủng nằm trên nóc nhà, hai con mắt lóe ra ánh sáng đỏ. Chung quanh có vô số thứ giống như bộ xương chồng chất lên nhau, trông giống như một ngọn núi xương cốt khổng lồ. Nhìn bên ngoài như vậy là đủ biết bên trong kinh khủng đến nhường nào.
Thang Tam Viên đứng từ xa nhìn cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, huống chi là từng bước tiến lại gần. Cậu lê từng bước một, hận không thể đi càng chậm càng tốt.
Cố Ngạn cảm thấy lỗ tai thỏ trên đỉnh đầu cậu đều cụp hết xuống.
Khi nhân viên ở lối vào ngôi nhà ma nói những hạng mục cần chú ý cho họ nghe, thần trí Thang Tam Viên lại không khỏi rơi vào cõi xa xôi, có chút chua xót nghĩ, chờ một lát nữa, hình tượng Beta dũng cảm không sợ gì của cậu trong mắt fan hâm mộ cũng phải một đi không trở lại mất.
Không được! Cậu không thể để cho fan hâm mộ thất vọng!
Nhân viên công tác đọc xong những hạng mục cần chú ý, mở cái cửa lớn ra, Thang Tam Viên hít một hơi thật sâu.
Thang Tam Viên, mày có thể mà!
Cậu cổ vũ bản thân xong, cất bước đi vào, mặc dù đã làm tốt chuẩn bị, nhưng trong nháy mắt cửa lớn mở ra, âm nhạc khủng bố vẫn khiến cậu bất giác run chân. Cậu nhìn hành lang đen như mực bên trong, con người chấn động kịch liệt, ngón tay nắm lấy bóng bay hình con thỏ, bởi vì dùng sức quá mức mà có chút trắng bệch.
Bước chân của cậu dừng lại, do dự không dám bước tiếp bước thứ hai, lúc này đây một đôi tay mạnh mẽ bình tĩnh nắm lấy tay cậu, cậu căng thẳng ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với đôi mắt sâu không đáy của Cố Ngạn, bên trong ẩn chứa sự dịu dàng trấn an.
Cố Ngạn an ủi vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu: “ Đi theo em, không sao đâu.”
Thang Tam Viên vô thức gật đầu, hơi thả lỏng.
Cố Ngạn cười, nắm tay của cậu đi vào trong, Thang Tam Viên không để ý xem động tác này có bao nhiêu thân mật, chỉ là một mực nắm chặt tay của anh, chung quanh đen như mực, chỉ có đôi tay ấm áp của Cố Ngạn khiến người an tâm.
Hai người đi qua hành lang đen như mực, cuối cùng đến một căn phòng u ám, ánh mắt Thang Tam Viên lo lắng quan sát bốn phía.
Ngôi nhà ma ám này được xây dựng giống như một ngôi trường bỏ hoang, đi vài bước, họ có thể nhìn thấy một nơi tương tự như một lớp học, trên vách tường phủ đầy mạng nhện, trên bàn học dính đầy dấu tay đẫm máu. Phía trước có tấm bảng đen rất lớn, trên đó viết chữ "Chết" màu đỏ, rõ ràng không có người nào, nhưng thỉnh thoảng lại có một âm thanh viết bảng chói tai không ngừng truyền đến, như thể có giáo viên đang dạy ở nơi bọn họ không nhìn thấy vậy.
Thang Tam Viên chỉ nhìn một chút liền vội vàng thu tầm mắt lại, cậu lo lắng trong phòng học lại đột nhiên có vật gì đáng sợ nhảy ra.
Nhưng cậu vừa thu tầm mắt lại, phía sau liền bị một đôi bàn tay lạnh lẽo đập một chút, cả người đột ngột dừng lại, không dám quay đầu lại, mồ hôi lạnh toát ra. Cậu cũng không biết làm như thế nào cho phải, liền nghe thấy một nam sinh ở phía sau cậu buồn bã mà nói: “Thầy ơi, đề này em không biết làm, thầy có thể xuống đây dạy em không?”
“A a a a a a a….” Thang Tam Viên kêu thảm thiết giữ chặt lấy tay Cố Ngạn, ra sức điên cuồng chạy về phía trước với tốc độ chưa từng có.
Thợ ghi hình đi theo phía sau bọn họ, thật vất vả mới đuổi theo được tốc độ của hai người.
Ống kính bởi vì chạy mà rung động không ngừng, bên trong khu bình luận là một mảnh đau lòng.
[Tổ chương trình cực kì ác độc, vậy mà để Viên Viên đi vào nhà ma, không biết lá gan cậu ấy rất nhỏ sao? Trước đây có chương trình yêu cầu cậu ấy đọc truyện ma, cậu ấy đều bị dọa đến răng run cầm cập.]
[Hu hu hu, đau lòng cho Viên Viên, trước đó cậu ấy cứ cho là mình giấu rất kỹ, hôm nay đã bại lộ tất cả những chuyện như thích thỏ cùng sợ quỷ, hôm nay cũng là một ngày tiếp tục mắng tổ chương trình]
[ Không có việc gì, chúng ta tiếp tục giả vờ không biết là được, đợi một chút nữa đăng Weibo, liền nói Viên Viên vì hiệu quả chương trình, diễn bộ dáng sợ hãi thật giống.]
[Nhóm đại V(*) nhớ share lại, nhất định không thể để Viên Viên biết cậu ấy đã bị bại lộ.]
(*) Nhóm đại V: nhóm những người được xác thực tài khoản, thường là người được nhiều người chú ý.
[… Những người qua đường muốn bày tỏ ý kiến, nghệ sĩ nhà mấy người cùng fan hâm mộ có quan hệ thật vi diệu.]
….
Thang Tam Viên một mực chạy điên cuồng cho đến khi ra khỏi phòng học, cuối cùng cũng dừng lại, dựa vào tường thở hổn hển, mới