Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn tiếp tục dựa theo nhiệm vụ tổ chương trình đưa ra, đi chơi tàu lượn siêu tốc, đi mê cung, chèo xuồng...Bọn họ hoàn thành từng nhiệm vụ một xong thì trời đã nhá nhem tối.
Thang Tam Viên nhớ kỹ trách nhiệm xào CP, toàn bộ hành trình đều phối hợp với Cố Ngạn, chẳng những chơi vui vẻ mà còn có chút mệt mỏi.
Cậu cùng Cố Ngạn ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài ở công viên giải trí, cầm trà sữa trong tay, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, thợ ghi hình ngồi ở ghế dài đối diện bọn họ, một tay cầm trà sữa, một tay kiên trì ghi hình không ngừng.
Hoàng hôn mùa hè, gió mát mẻ thổi tới từng cơn, Thang Tam Viên cắn ống hút, thoải mái híp mắt, ngẩng đầu, thong dong thưởng thức phong cảnh
Mặt trời lặn, bầu trời nhuộm một sắc đỏ, người ở công viên không hề giảm, ngược lại ngày càng nhiều người đến xem buổi biểu diễn ở buổi tối, dần dần náo nhiệt hơn.
Cách đó không xa là vòng quay mặt trời đang sáng lên ánh đèn, thoạt nhìn vừa rực rỡ vừa thơ mộng. Thang Tam Viên không khỏi ngắm nhìn nhiều hơn, từ trước đến giờ cậu cũng chưa bao giờ ngồi vòng quay mặt trời, hiện tại nhìn thấy như vậy, bỗng nhiên có chút kích động.
Cố Ngạn uống xong cà phê trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh, vừa quay đầu lại thì thấy Thang Tam Viên nhìn chằm chằm về một hướng. Anh thuận theo ánh mắt của Thang Tam Viên nhìn sang, vòng quay mặt trời chuyển động chậm rãi, rất nhiều đôi tình nhân đang sóng vai hướng về phía đó.
Mắt Cố Ngạn khẽ dao động, quay đầu hướng về phía thợ ghi hình cần cù chăm chỉ, nói: "Tôi cùng anh Tiểu Tam đi ngồi vòng quay mặt trời, anh ghi hình lâu như vậy rồi cũng vất vả, anh không cần đi cùng chúng tôi, ở đây chờ chúng tôi là được rồi."
Thang Tam Viên vui vẻ quay đầu nhìn Cố Ngạn, vì sao mỗi lần cậu muốn làm gì, còn chưa nói ra, Cố Ngạn liền đã biết, tựa như biết thuật đọc tâm vậy.
Thợ ghi hình nghe Cố Ngạn nói, cảm động xoa mồ hôi trên trán: "Không sao, tôi có thể tiếp tục!" Mặc dù hắn cầm máy móc nặng nề cùng bọn họ đến trưa đúng thật là rất mệt mỏi, nhưng hắn là một thợ ghi hình kính nghiệp, muốn kiên trì đến cùng.
Ánh mắt Cố Ngạn hơi trầm xuống, liếc hắn một cái, không nể nang nói: "Nội dung ghi hình đã đủ để biên tập rồi, anh ngồi nghỉ ngơi ở đây đi, chúng tôi sẽ sớm quay lại thôi."
Anh vừa nói xong, không cho thợ ghi hình cơ hội phản bác, cầm lấy tay Thang Tam Viên đứng lên.
Thang Tam Viên trịnh trọng đặt quả bóng bay con thỏ vào tay thợ ghi hình, để hắn bảo vệ thật tốt.
Thợ ghi hình cầm bóng bay trong tay, nhìn bóng lưng hai người đang đi xa, cuối cùng nhận ra mình bị ghét bỏ: "..." Có vẻ như không cẩn thận bị vận mệnh an bài thành bóng đèn bị người người ghét rồi...
Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn đi đến dưới vòng quay, bởi vì có rất nhiều người ngồi trên đu quay, nên họ đã xếp hàng chờ một lúc, hai người đều đeo khẩu trang, sắc trời bây giờ u ám, ngược lại là không ai phát hiện thân phận của bọn họ, chung quanh có rất nhiều người xếp hàng đều là người yêu. Bọn họ tay trong tay, thỉnh thoảng thì thầm to nhỏ, hoặc là hôn nhau, chung quanh tất cả đều là bong bóng hồng phấn lãng mạn.
Thang Tam Viên đắm chìm trong bầu không khí mập mờ này, không khỏi đỏ cả mặt, cúi đầu không còn dám nhìn loạn, cậu chợt nhớ tới bộ dạng cậu nắm tay với Cố Ngạn ở nhà ma, trong mắt của người khác có phải là cũng giống những đôi tình nhân hay không...Cậu vội vàng lắc đầu, xua đuổi những hình ảnh đó ra khỏi tâm trí, nhưng gương mặt không khỏi càng đỏ hơn.
"Anh Tiểu Tam, anh đang nghĩ gì vậy, sao mặt lại đỏ lên thế?" Cố Ngạn bỗng nhiên cúi đầu xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu.
Thang Tam Viên giật nảy mình, đưa tay hốt hoảng sờ lên gò má nóng rực của mình, lắp bắp nói: "Không, không có đâu...không có đỏ..."
Ánh mắt của cậu chột dạ xoay xoay, đưa tay chỉ vào phía trước: "Đến lượt chúng ta rồi."
Phía trước vừa lúc đến lượt cậu cùng Cố Ngạn, cậu không khỏi thở phào một hơi, kéo Cố Ngạn bước vào trong.
Cố Ngạn nhịn không được cười lên, không có tiếp tục truy hỏi, cùng cậu đi vào vòng quay, ngồi xuống.
Cửa vòng quay bị đóng lại, trong không gian kín chỉ có hai người bọn họ, cuối cùng cũng không có thợ ghi hình, Thang Tam Viên không khỏi phấn khích, mặc dù cậu đã thích ứng với ống kính, nhưng cứ luôn ghi hình như vậy cũng có nhiều chỗ không được tự nhiên. Hiện tại đã yên tĩnh lại, còn được ngồi trên vòng quay mặt trời mà mong chờ đã lâu, cậu không khỏi bắt đầu vui vẻ, trái ngó phải nhìn, cuối cùng bất giác mỉm cười với Cố Ngạn đang ngồi đối diện
Cố Ngạn cười đáp lại, trong mắt đều là ánh sáng nhỏ vụn dịu dàng.
Vòng quay mặt trời bắt đầu quay chậm rãi, Thang Tam Viên không hề sợ độ cao, ngược lại vui vẻ nhìn mặt đất và người đang càng lúc càng xa. Cách đó không xa thợ ghi hình cầm bóng bay cũng càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không thể nhìn thấy rõ ràng nữa.
Vừa bắt đầu còn tốt, vòng quay quay rất ổn định, nhưng càng tiếp cận đỉnh, vòng quay bắt đầu vang lên tiếng kẽo kẹt của máy móc đang vận hành.
Biểu cảm vui vẻ của Thang Tam Viên chậm rãi cứng đờ, sợ hãi vừa mới bên trong nhà ma vẫn còn, cậu còn nghe thấy âm thanh kẽo kẹt, cảm giác hoảng sợ lần nữa dâng lên, cậu có chút sợ hãi nắm chặt lan can.
Loại tiếng kẽo kẹt kia càng lúc càng lớn, cậu bị dọa đến không dám cử động, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Ngạn đối diện, giống như việc nhìn Cố Ngạn có thể làm cho cậu an tâm hơn chút.
"Lại đây." Cố Ngạn nhận thấy có điều gì đó không ổn, mở rộng vòng tay, sau đó...Một con thỏ nhỏ sợ hãi rơi vào lồng ngực anh.
Anh không hỏi cong môi, ôm chặt cậu.
Sau khi Thang Tam Viên không chút do dự nhảy vào trong ngực Cố Ngạn, cậu nhắm mắt lại, một mực ôm lấy eo Cố Ngạn, dù sao nơi này không có ống kính, không có fan hâm mộ, cậu có thể giải phóng hết nỗi sợ hãi của mình ra. Về phần Cố Ngạn, Cố Ngạn chẳng những đã biết bí mật của cậu, còn nhiều lần thấy bộ dáng nhát gan của cậu, không cần phải vất vả giấu giếm Cố Ngạn bất cứ điều gì.
Không biết có phải là bởi vì hôm nay ôm hơi nhiều hay không, Thang Tam Viên vô thức cảm thấy gần gũi hơn với anh.
Cậu ôm chặt Cố Ngạn như thế này, trong lòng cảm thấy có cảm giác an toàn vô cùng, trong mũi đều là mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của anh, loại mùi này không hiểu sao khiến cậu cảm thấy an tâm, cảm giác sợ hãi dần dần lui xuống.
Cậu mới quen Cố Ngạn hai ngày, vậy mà liền tin tưởng anh như vậy, chính cậu cũng cảm thấy kinh ngạc, mà đối với việc tiếp xúc thân thể với anh, cậu cũng không cảm thấy phản cảm, rất ít người từng tiếp xúc với cậu