Lúc Thang Tam Viên xuống tầng, Yến Tần Dã đã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa uống trà cùng Thang Bá Đặc, tư thế châm trà của hắn vô cùng chuẩn mực, cẩn thận tỉ mỉ giống như con người của hắn vậy, khí chất toàn thân lạnh lẽo xa cách, đối với Thang Bá Đặc lại hết sức cung kính.
Mấy năm nay, mặc dù quan hệ giữa Yến Tần Dã và Thang Tứ Viên luôn là bao nuôi, hắn lại thường ra vào Thang gia, người như hắn mặc dù nhìn qua thì không dễ dàng thân cận, nhưng quan hệ với mọi người Thang gia cũng không tệ, nếu như không phải mọi người biết quan hệ chân thực của hắn cùng Thang Tứ Viên, nhất định sẽ coi hắn là bạn đời của Thang Tứ Viên.
Lúc trước khi Thang Bá Đặc biết Thang Tứ Viên đã bắt đầu bao nuôi Yến Tần Dã từ cấp 3, tức đến thiếu chút nữa thì lần đầu tiên trong đời đánh con trai của mình.
Lúc đấy ồn ào rắc rối, vẫn là Yến Tần Dã che trước mặt Thang Tứ Viên, mới ngăn lại cơn thịnh nộ của Thang Bá Đặc, cho tới bây giờ, Thang Bá Đặc cũng thường quở mắng Thang Tứ Viên là làm nhục con nhà người ta.
Mỗi lần Thang Bá Đặc nói tới chuyện này đều tức giận, mỗi lần nhìn thấy Yến Tần Dã ông đều áy náy không thôi, hận không thể coi Yến Tần Dã như con trai của mình mà yêu thương.
Mà Thang Tứ Viên đối với lời của Thang Bá Đặc luôn là nước đổ đầu vịt, cho tới bây giờ cũng không coi đó là vấn đề, tiếp tục làm theo ý mình, duy trì quan hệ bao dưỡng cùng Yến Tần Dã
Sau khi Thang Tam Viên xuống tầng, chào hỏi đơn giản với Yến Tần Dã sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện mấy câu.
Yến Tần Dã thường xuyên đến, Thang gia không ai đối xử với hắn như người ngoài, tất cả mọi người đều tự nhiên, cũng thường có cảm giác giống như hắn đã là một phần của Thang gia vậy.
Chỉ tiếc, Thang Tứ Viên vẫn luôn nhấn mạnh nhiều lần, quan hệ bọn họ chỉ là bao nuôi, mọi người không nên nghĩ quá nhiều.
Yến Tần Dã nhìn cậu hỏi: "Gần đây anh xem tin tức giải trí, có một tên minh tinh gọi là Thái Khả Khả luôn lợi dụng cậu xào cp, có cần anh gửi cho hắn một văn kiện luật sư hay không, cảnh báo cậu ta một chút."
Thang Tam Viên vội vàng xua tay: "Không cần đâu, em đã có biện pháp giải quyết rồi."
Bình thường, án mà Yến Tấn Dã xử lí đều là án lớn, chuyện nhỏ như này sao cậu có thể không biết ngại mà phiền hắn.
Yến Tần Dã uống một ngụm trà nói: "Nếu cần thì liên hệ với anh."
Thang Tam Viên vội vàng gật đầu: "Được."
Cậu không khỏi nghĩ thầm, Yến Tần Dã nếu như không phải bởi vì Thang Tứ Viên, sao phải đối tốt với người Thang gia như vậy, trong lòng cậu thở dài một hơi, đứng dậy đi ra ngoài tìm Thang Tứ Viên.
Thang Tứ Viên đang ở trong sân tưới hoa, bên trong miệng ngâm nga bài hát, xem ra không thấy việc Yến Tần Dã xuất hiện ở Thang gia có chỗ nào không bình thường, giống như mọi người đều quen với việc hắn xuất hiện.
Thang Tam Viên đi tới, vườn hoa này là do gia đình họ cùng nhau trồng, bên trong trồng có đủ loại hoa khác nhau, về cơ bản mùa nào cũng có hoa nở, mỗi người Thang gia đều rất xem trọng, khi về nhà, chỉ cần có thời gian cậu sẽ thường xuyên tự tay chăm sóc vườn hoa này.
Thang Tam Viên đi qua cầm lấy bình phun, cùng Thang Tứ Viên tưới nước cho hoa, nhân tiện nhặt bỏ hoa khô.
Một bên cậu tưới nước một bên thuận miệng hỏi: "Tại sao em lại không ra tiếp Yến Tần Dã?"
Thang Tứ Viên nhẹ nhàng nhấp miệng, nói: "Anh ta đang nói chuyện với baba, không phải đàm luận về chính trị, thì cũng là đàm luận về các án kiện, em ở đó chẳng những không chen miệng được, ba lớn còn muốn nhân cơ hội mắng em một trận, em không đi đâu."
Thang Bá Đặc mỗi lần nhìn thấy Yến Tần Dã và Thang Tứ Viên thì luôn khiển trách về mối quan hệ của họ vài câu.
Thang Tam Viên hơi nhíu mày, không nhịn được nói: "Với địa vị của Yến Tần Dã bây giờ, liệu anh ấy còn bằng lòng tiếp tục quan hệ bao nuôi không?"
"Vì sao lại không bằng lòng?" Thang Tứ Viên không chần chừ chút nào hỏi lại, dường như một chút cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Thang Tam Viên trầm mặc một hồi, hỏi hắn: "Thế nhưng hai người bây giờ với những cặp đôi kết hôn khác nhau ở chỗ nào?"
Thang Tứ Viên nghe vậy thì dừng tưới nước, cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó nói một cách lơ đễnh: "Khác nhau đó là em sẽ không sinh con cho anh ta."
Thang Tam Viên nhất thời không nói nên lời, thật sự không thể hiểu nổi quan hệ giữa hai người, cầm lấy bình tưới nước, xoay người đi tưới bồn hoa phía sau, vừa quay đầu lại thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của Yến Tần Dã, đứng không xa phía sau bọn họ, rõ ràng đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ vừa rồi.
Thang Tam Viên há hốc mồm, vừa định nhắc nhở Thang Tứ Viên, liền thấy Yến Tần Dã không nói một lời xoay người liền đi, khí tràng quanh người lạnh hơn mấy phần so với bình thường.
Thang Tam Viên không khỏi run người, cậu quay đầu nhìn về phía Thang Tứ Viên còn đang hoàn toàn không biết chuyện gì, lặng lẽ cho hắn một cái ánh mắt tự cầu phúc.
...
Đảo mắt cũng sắp đến thời gian đi đến Cố gia, Thang Tam Viên cảm thấy không thể tay không mà đi, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, cần phải xem trọng một chút, thế nhưng cậu suy đi nghĩ lại, cũng không biết nên đưa quà biếu gì cho ông của Cố Ngạn thì tốt, thế là đành phải chạy tới hỏi Nguyên Thu, trưng cầu ý kiến của ông.
Nguyên Thu cùng Thang Bá Đặc đang nghiên cứu nơi họ sẽ đi du lịch tiếp theo, hai người đọc tạp chí du lịch trên tay, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Thang Tam Viên đi tới, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Thu, hỏi: "Ba ba, ba nói xem, nếu là đi thăm hỏi trưởng bối, biếu quà gì thì được?"
Nguyên Thu bỏ tạp chí du lịch trong tay xuống, suy nghĩ nghiêm túc, nói: "Biếu lá trà đi, vừa lúc gần đây ba lớn của con lấy được một lô trà mới rất tốt, con cầm một chút đi biếu đi."
Hai mắt Thang Tam Viên sáng lên, Thang Bá Đặc từ trước đến nay đều rất thích uống trà, những thuộc hạ trước kia của ông hiện đang làm việc khắp nơi, bọn họ biết ông yêu trà, luôn chọn lựa cho ông một chút trà ngon để đưa tới, vì vậy trà của ông nhất định sẽ tốt hơn so với bên ngoài.
Thang Tam Viên nhìn về phía Thang Bá Đặc hỏi: "Có thể không, ba lớn? Nếu như con lấy lá trà đi tặng người, có đủ lá trà cho ba uống không?"
Con trai nhà mình cần, Thang Bá Đặc hiển nhiên rất sẵn lòng, hào phóng nói: "Cầm đi đi, ba còn rất nhiều trà, uống không hết."
Thang Tam Viên cười vui vẻ, thanh âm ngọt ngào nói cảm ơn: "Cảm ơn ba ba cùng ba lớn."
Thang Bá Đặc thương yêu xoa đầu con trai, nhỏ giọng hỏi: "Muốn tặng cho vị trưởng bối nào vậy?"
Thang Tam Viên nói lơ đễnh: "Đưa cho ông của Cố Ngạn, ngày mai con muốn đi thăm hỏi ông Cố."
"..." Động tác Thang Bá Đặc cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đau khổ.
Đây là muốn gặp phụ huynh rồi?
Ngày kết hôn sẽ không còn xa sao?
Thang Tam Viên không phát hiện sắc mặt Thang Bá Đặc thay đổi liên tục, cuối cùng biến thành vẻ xanh xao, cậu vui vẻ đứng lên, mặc dù đã quyết định món quà là lá trà, nhưng quà này dù sao cũng lấy từ trong nhà, không có thành ý, cậu cảm thấy vẫn nên tự mình chọn lựa, sẽ càng có thành ý hơn.
Cậu chào tạm biệt hai ba ba, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Thang Bá Đặc nhìn bóng lưng của cậu, ụp mặt vào bờ vai của Nguyên Thu: "Hu hu hu..."
Nguyên Thu vỗ vỗ mặt của ông, nói không chút lưu tình: "Nghĩ thoáng lên, cải trắng kiểu gì cũng sẽ bị đào thôi."
"Nhưng lúc bị đào thì rất đau lòng!" Thang Bá Đặc rất tủi thân.
Nguyên Thu: "Ông đã là một người ba ba trưởng thành rồi, phải kiên trường lên."
Thang Bá Đặc: "..." Không, ông muốn làm một người ba ba ngây thơ cả đời.
...
Thang Tam Viên đeo khẩu trang đội mũ đi lại trong cửa hàng bán các tác phẩm nghệ thuật nghiêm túc chọn lựa, cuối cùng đứng trước một tác phẩm bằng sứ trắng hình con thỏ, con thỏ kia toàn thân trắng như tuyết, hết sức xinh đẹp, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng ấm áp.
Thang Tam Viên rất muốn mua nó tặng cho ông của Cố Ngạn, thế nhưng cậu cảm thấy cái này không tốt lắm, cậu vẫn nên chọn một tác phẩm nghệ thuật trang trọng hơn để tặng người.
Cậu xoắn xuýt trong chốc lát, không khỏi nhắn tin cho Cố Ngạn: "Em nghĩ rằng anh nên chọn món quà mình thích để tặng ông, hay nên chọn một cái gì đó ý nghĩa hơn?"
Cố Ngạn nhắn lại rất nhanh: "Anh không cần mua quà, đến ăn cùng ông một bữa cơm là được rồi."
Thang Tam Viên kiên trì: "Anh muốn tặng, em chọn giúp anh đi."
Cố Ngạn dừng lại trong chốc lát, không tiếp tục thuyết phục, chỉ trả lời: "Chọn thứ anh thích là được, đồ mà anh thích, em tin ông cũng sẽ thích."
Thang Tam Viên lập tức trả lời "được", sau đó không chút do dự mua con thỏ kia, cậu cảm thấy Cố Ngạn nói rất đúng, hiện tại cậu không hiểu rõ thứ ông Cố thích, không có cách nào chọn được đồ ông thích, vậy thì lựa chọn theo đồ cậu thích, đây là tấm lòng thành của cậu, cậu tin tưởng ông Cố sẽ cảm nhận được tâm ý của cậu, chờ sau này cậu biết đồ ông Cố thích, sẽ lại tặng cho ông đồ ông thích sau.
.... Thang Tam Viên vội vàng cắt ngang suy nghĩ này, cậu với Cố Ngạn chỉ là xào cp mà thôi, về sau có thể gặp lại ông Cố hay không cũng không xác định, dù sao cậu cùng Cố Ngạn đang lừa gạt ông Cố, nếu ông Cố biết sự thật, hẳn là sẽ rất thất vọng cùng tức giận.
Thang Tam Viên sờ vào con thỏ bằng sứ trắng trên tay, không biết vì cái gì, nghĩ tới đây, trong lòng nhịn không được có chút buồn vô cớ.
Điện thoại di động kêu một tiếng, đúng lúc đánh gãy suy nghĩ của cậu, cậu lấy điện thoại ra nhìn, là Cố Ngạn gửi một tin nhắn: "Buổi sáng ngày mai em lái xe tới đón anh, rảnh thì gửi địa chỉ cho em."
Tâm trạng của Thang Tam Viên được cải thiện ngay lập tức, nhắn lại "Được", tiện thể gửi địa chỉ nhà cho anh.
...
Sáng hôm sau, Thang Tam Viên tinh thần phấn chấn, thu dọn đồ đạc xong liền đi xuống lầu, quần áo mặc chỉnh tề, gương mặt trắng nõn sáng ngời, khóe miệng mang theo nụ cười vui vẻ, đến bước chân xuống tầng cũng nhẹ đi mấy phần.
Thang Bá Đặc nhìn mà đau mắt, sau khi thu lại ánh mắt thì ôm chặt lá trà trong tay nhất quyết không buông.
Nguyên Thu bất đắc dĩ trừng ông một cái, nhỏ giọng nói: "Nhanh bỏ lá trà ra đây."
"Không đưa, nhất quyết không đưa!" Thang Bá Đặc ôm thật chặt lá trà không chịu buông tay,