Thang Tam Viên nghe Cố Ngạn nói, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ đau lòng, cậu nhìn một nhà bốn người hạnh phúc trong bức vẽ, không có tồn tại chút đau khổ nào.
Nhìn cậu như vậy, khóe miệng Cố Ngạn nhếch lên đầy dịu dàng, sờ đầu cậu nói: "Đều đã qua rồi, chỉ là đợi một chút nữa lúc nhìn thấy ông, cố gắng đừng nhắc tới chuyện cha mẹ em, tránh cho ông lại đau lòng."
Thang Tam Viên vội vàng khẽ gật đầu, trả lời: "Anh biết rồi."
Cậu nghĩ rồi lại nói: "Em đừng quá đau lòng."
"Ừm..." Cố Ngạn mỉm cười dịu dàng, vươn tay ra: "Đi vào thôi."
Thang Tam Viên hiểu rõ thân phận của cậu bây giờ là bạn trai "giả" của Cố Ngạn, trước mặt ông Cố phải biểu hiện thân mật một chút, cho nên không có suy nghĩ nhiều đưa tay nắm bàn tay Cố Ngạn.
Cố Ngạn cầm tay cậu, nắm thật chặt, tự nhiên dẫn cậu đi vào.
Trang trí trong lâu đài cổ rất sang trọng và tao nhã, đồ đạc trong nhà đều có giá trị không nhỏ, nhưng tổng thể phong cách có chút nghiêm túc và trầm lặng.
Ông Cố ngồi ở trên ghế sa lông, tư thế nghiêm chỉnh, khuôn mặt nghiêm túc.
Cố Ngạn nắm tay Thang Tam Viên đi tới, nhỏ giọng nói: "Ông nội, chúng con tới rồi."
Ông Cố ngẩng đầu lên, Thang Tam Viên nhìn thấy khuôn mặt của ông. Ông trông có vẻ già hơn người trong bức ảnh kia một chút, tóc chải gọn gàng, không có tí bù xù nào, khuôn mặt mang theo uy nghiêm của người chức cao lâu năm, ngũ quan ông đoan chính, khuôn mặt hiền lành, lông mày rậm có chút giống Cố Ngạn, ánh mắt uy nghiêm nhìn có chút nghiêm khắc, nhưng khóe miệng cong lên vẻ dịu dàng.
Thang Tam Viên quan sát thì càng thấy Cố Ngạn giống mẹ của anh, không có nhiều điểm giống ông nội và ba.
Cố Ngạn cúi đầu dịu dàng giới thiệu cho Thang Tam Viên: "Đây là ông của em."
Dưới cái nhìn của ông Cố, Thang Tam Viên có chút lo lắng chào hỏi: "Con chào ông."
Ông Cố hiền hậu mỉm cười với cậu: "Anh bạn nhỏ không cần sốt sắng, tới ngồi đi, gọi ông nội giống Ngạn Ngạn gọi ta là được rồi."
Thang Tam Viên ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận đi qua ngồi bên cạnh ông, không hiểu sao cậu lại có cảm giác như đi gặp phụ huynh vậy, không khỏi có chút xấu hổ.
Cố Ngạn ngồi ở bên cạnh cậu, nắm lấy tay cậu, để cậu có thêm dũng khí.
Thang Tam Viên hít sâu một hơi, đưa từng món quà đã chuẩn bị cho ông Cố.
Ông Cố nghe nói lá trà là của Thang Bá Đặc, không khỏi cười một cái nói: "Ta nghe nói tên nhóc Thang Bá Đặc kia gần đây thích uống trà, không ngờ lại là sự thật, ta phải cẩn thận nếm thử lá trà của nhóc đó, xem hương vị rốt cuộc như thế nào mới được."
Tên nhóc kia... Thang Tam Viên nhìn bộ râu bạc trắng của ông Cố, yên lặng thu lại ánh mắt kinh ngạc, có lẽ trong mắt ông Cố, Thang Bá Đặc chỉ là một đứa trẻ đi.
Ông Cố mỉm cười, quay đầu phân phó quản gia: "Nhanh đi pha ấm trà đến đây cho tôi nếm thử."
"Vâng." Quản gia cười tủm tỉm tiếp nhận lá trà, xoay người đi phòng bếp pha trà .
"Ông Cố, con còn một món quà, bởi vì con nhìn thấy đã cảm thấy rất thích, cho nên liền mua tặng ông." Thang Tam Viên dừng lại một chút, có chút khẩn trương đưa ra con thỏ mình chuẩn bị, cậu lo lắng ông Cố sẽ không thích đồ vật ngây thơ như vậy.
"Ồ?" Ông Cố cảm thấy hứng thú tiếp nhận hộp mở ra, khi ông nhìn thấy con thỏ trong hộp, không nhịn được bật cười, trong mắt đều là ý cười vui vẻ.
Nét mặt ông hiền hòa cầm con thỏ trong tay, nhìn nó thật kỹ, xoa xoa ngón tay rồi nói: "Con thỏ rất đáng yêu, ta rất thích."
Ông Cố cười như vậy, sự nghiêm khắc trên đầu lông mày giãn đi, trông rất hiền lành, Thang Tam Viên không khỏi thả lỏng người, không có căng thẳng như vừa rồi nữa, cậu cười nói: "Ông thích là tốt rồi."
Ông Cố đứng dậy, đi tới kệ để đồ ở đại sảnh, bỏ một đồ trưng bày đắt tiền trên giá xuống, tự mình bày con thỏ ở giữa, xem ra rất coi trọng con thỏ này.
Chú thỏ trắng sứ trông có vẻ hơi nổi bật giữa những món đồ cổ, nhưng lại rất sinh động và thú vị, nó làm cho căn phòng khách trầm mặc trở nên năng động hơn một chút, không còn vô hồn như trước, giống như tiếp thêm sức sống cho mặt nước phẳng lặng.
Thang Tam Viên nhìn món đồ cổ bị thay thế, vội xua tay: "Ông ơi, ông để bừa chỗ nào đấy là được rồi." Vị trí quan trọng như vậy, mà đặt con thỏ kia, cậu cảm thấy thật ngại ngùng, chưa kể đây là phòng khách. Nếu có khách đến thăm, sẽ nhìn thấy con thỏ trong nháy mắt.
Ông Cố lắc đầu, chững chạc đàng hoàng mà nói: "Cháu dâu tương lai tặng đồ vật, đương nhiên ta phải đặt ở nơi dễ thấy mới được, chờ đến lúc những ông già kia đến thăm ta, ta còn muốn khoe khoang cho bọn hắn nhìn, huống chi con thỏ này thật đáng yêu, tốt hơn nhiều so với những món đồ cổ thời xưa kia, ngày ngày ta nhìn thấy con thỏ này, tâm tình cũng sẽ tốt hơn nhiều."
Lỗ tai Thang Tam Viên nóng lên, mặc dù cậu biết quan hệ của cậu cùng Cố Ngạn là giả, nhưng nghe thấy ông Cố tự nhiên gọi cậu "cháu dâu tương lai" như vậy, vẫn không nhịn được có chút ngượng ngùng, cậu đứng thẳng lên, có chút bối rối nói: "...Con, con đi nhà vệ sinh một chút."
"Em đưa anh đi." Cố Ngạn đứng lên nói
Thang Tam Viên càng thêm xấu hổ, cảm thấy được ông Cố nhìn cậu cùng Cố Ngạn có chút ám muội, vội xua tay: "Không cần không cần, em nói cho anh nó ở chỗ nào là được."
Nếu như "người bạn trai" như cậu và Cố Ngạn cùng đi vệ sinh với nhau, không biết mọi người sẽ đoán già đoán non cái gì nữa đây.
Cố Ngạn nhìn bộ dáng hốt hoảng của cậu, đành phải chỉ hướng nhà vệ sinh cho cậu, Thang Tam Viên lập tức gật gật đầu, bước nhanh như chạy trốn.
Ông Cố nhìn cháu dâu chạy đi như một chú thỏ nhỏ, không khỏi mỉm cười: "Bạn nhỏ thật là đáng yêu."
Ông ngồi xuống ghế sa lông, nhìn Cố Ngạn, cười nói: "Mắt nhìn được đấy."
Khóe miệng Cố Ngạn có chút cong lên: "Người cháu thích đương nhiên đáng yêu rồi."
Ông Cố cười một tiếng, nháy mắt với cháu trai, có chút trêu chọc: "Còn chưa có theo đuổi được sao?"
Cố Ngạn mấp máy khóe môi: "..Nhanh thôi ạ."
Ông Cố cười: "Yêu thầm người ta lâu thế rồi, nhanh cái tay cái chân lên, ta vẫn chờ được uống trà của cháu dâu đấy."
Ông nhìn tòa lâu đài trống trải, bỗng nhiên có chút buồn vô cớ nói: "Nơi này đã thật lâu không có náo nhiệt."
Hai mắt Cố Ngạn tối đi, nhìn căn nhà trống trải, trầm mặc một hồi.
Ông Cố thở dài một hơi, hôm nay cháu dâu đến nhà là điều tốt, ông cũng không thể lúc nào nghĩ đến chuyện không vui, ông cười nói: "Chờ có thời gian ta muốn hẹn Thang Bá Đặc uống trà mới được, thời trẻ ta cho hắn uống trà, hắn cứ nốc ừng ực như nước lọc ý, một chút thưởng trà cũng không biết. Không ngờ tới bây giờ hắn cũng thích uống trà, chờ ta gặp mặt hắn, ta phải kiểm tra hắn thật tốt mới được."
"Được." Cố Ngạn cười một cái nói: "Ông nghỉ ngơi một lúc đi, con sẽ đưa cháu dâu tương lai của ông đi quanh lâu đài một vòng."
Ông Cố nhịn không được cười một tiếng, khéo hiểu lòng người mà nói: "Đi đi, lão già này không chậm trễ mấy người trẻ mấy đứa yêu đương, lúc ăn cơm nhớ trở lại là được rồi."
Cố Ngạn gật đầu, đi qua tìm Thang Tam Viên.
Thang Tam Viên từ trong phòng vệ sinh ra, nhìn thấy Cố Ngạn chờ ở cửa thì ngạc nhiên, hỏi: "Tại sao em lại ra đây rồi?" Cậu chột dạ liếc một cái hướng phòng khách, Cố Ngạn đến phòng vệ sinh tìm cậu, ông Cố sẽ không suy nghĩ nhiều đi.
"Em dẫn anh đi xem cái này." Cố Ngạn hướng cậu cười thần bí, đưa tay qua nắm tay cậu.
Thang Tam Viên nhìn bàn tay anh đưa đến ngơ ngác một chút, nơi này không có ông Cố, cũng muốn tiếp tục diễn kịch sao?
Tuy nhiên cậu không có hỏi nhiều, trong lòng nghĩ Cố Ngạn có thể là lo lắng quản gia hoặc là đám người hầu sẽ đem tình huống của hai người báo cho ông Cố, dù sau cậu cùng Cố Ngạn, nắm tay cũng nắm rồi, ôm cũng ôm rồi, cũng không quan tâm lại nắm thêm lần nữa.
Cố Ngạn một đường dẫn cậu đi đến sân sau của lâu đài cổ, sân sau vẫn như cũ rất rộng rãi, nơi đó cỏ xanh như tấm đệm, sắc màu rực rỡ, trong không khí đều mang mùi thơm của hoa, có một vài vật thể màu trắng chạy xung quanh trên bãi cỏ xanh.
Thang Tam Viên càng đến gần, càng có thể thấy rõ ràng vật thể màu trắng trên bãi cỏ, đầu tiên cậu kinh ngạc nhìn một cái, sau đó hai mắt dần dần mở to, vui mừng nhưng cũng không xác định chỉ vào điểm trắng trên bãi cỏ, kích động nói: "Cái kia là, là. . ."
Cố Ngạn mỉm cười nhìn cậu, cho cậu một cái đáp án khẳng định: "Là thỏ."
Thang Tam Viên không khỏi thấp giọng reo hò một tiếng, lập tức buông tay của Cố Ngạn, hướng tới vị trí mấy con thỏ kia chạy tới, cậu chạy tới gần chỗ thỏ con rồi mới dừng lại, cẩn thận không dám quấy nhiễu thỏ, lá gan của thỏ rất nhỏ, nếu lao tới sẽ khiến chúng bị hù dọa.
Cậu kiềm chế lại tâm tình kích động, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh thỏ con, nhìn chằm chằm vào thỏ nhỏ màu trắng như tuyết, mỗi con thỏ này đều tròn trịa đáng yêu, cậu nhìn không dời mắt, duỗi ngón tay ra giữa không trung đếm, vậy mà hết thảy có năm con.
Cố Ngạn đứng tại chỗ cúi đầu nhìn bàn tay bị bỏ rơi của mình, thở dài bất đắc dĩ một tiếng, lại có chút đố kỵ những con thỏ kia.
Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Thang Tam Viên, nhìn bộ dáng Thang Tam Viên nhìn chằm chằm con thỏ, lại không dám tới gần, không khỏi mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Những con thỏ này lá gan rất lớn, anh cứ thử sờ bọn chúng đi."
Thang Tam Viên thật sự động tâm đưa tay ra, do dự một chút lại đem ngón tay thu hồi lại, nhẹ nhàng cuộn mình một chút, cậu tiếc nuối lắc đầu, thấp giọng nói: "Không được, anh sợ sẽ dính lông trắng của thỏ, ba dị ứng với lông thỏ, đêm nay anh muốn về nhà, nếu khi về nhà không cẩn thận làm lông thỏ dính vào người ba ba sẽ không tốt, như vậy ba ba sẽ sinh bệnh."
Nếu không phải vì lý do này thì cậu đã sớm nuôi một bầy thỏ ở nhà, rồi ngày nào cũng ngồi ở nhà không làm