Nhà Hòe Quỷ Có Một Anh Chồng Độc Ác

11: Rời Thôn


trước sau


Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Quân thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của mình đang đập nhịp nhàng.

Ngoài cửa sổ mưa rơi lộp bộp trên kính, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Oành oành”.

Hạ Quân nhìn qua căn phòng, bước tới bên cạnh cái giường có rất nhiều đồ đạc lộn xộn chất đống, mò mẫm gì đó, trên ngón tay dính một lớp bụi dày đặc.
“Đùng!” Có cái gì đó đang va chạm mạnh mẽ với cánh cửa tạo nên một âm thanh vang dội.
Hạ Quân quay đầu lại, có một vài thi thể thối rữa đang đứng ở cửa sổ sau lưng gã, những đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào người gã.

Hạ Quân sợ hết hồn, vội vàng lùi vài bước, nhưng đám xác chết kia lại chẳng có động thái gì tiếp theo.

Mãi cho đến khi vang lên tiếng gõ cửa, những thi thể ngoài cửa sổ bắt đầu cử động những ngón tay mưng mủ và cào vào cửa kính.

“Chú! Chú ơi! Chú cứu cháu với!”
Giọng nói này là của đứa nhỏ đã nỗ lực lừa gạt gã khi nãy, Hạ Quân lúc này đã không chút sốt sắng ngồi trên chiếc giường đầy bụi bặm nhìn đống đạo phù (bùa) bên cạnh.
“Chú ơi! Bọn họ muốn ăn cháu!” Tiếng khóc xé lòng của đứa trẻ vang lên bên ngoài, cửa bị đụng đến muốn rụng ra: “Chú! Chú đi ra đi! Đi ra đi! Chú mau ra đây! Giúp cháu với!”
Hạ Quân cầm mấy lá bùa lên, đi đến trước cửa dán chúng lên, bên ngoài lập tức không còn tiếng động.

Hạ Quân nhếch mép, nhìn cái đạo phù trong tay: “Cái đống giấy rách này thế mà thực sự hữu hiệu.” Lẽ nào chồng của người phụ nữ này khi còn sống hành nghề đạo sĩ? Hạ Quân nhíu nhíu mày, gã không biết người phụ nữ đó ngốc đến mức nào, đã hai trăm rồi, sau chừng ấy thời gian chắc gì hai người bọn họ còn cùng loại.

Người đàn ông kia chỉ sợ đến giờ đã đầu thai qua bao nhiêu kiếp rồi.
Đột nhiên có một tiếng nổ trên bầu trời, ầm ầm như muốn mặt đất vỡ tan.

Hạ Quân ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ trống trải, gã đi tới, cầm đạo phù dán dọc theo vác tường, bao quanh toàn bộ căn phòng, rồi vỗ tay: “Cái này thật kích cmn thích mà, bây giờ thì chắc là an toàn rồi đi.”
“Ừ, an toàn rồi.”
“Phí lời! Lý nào những lá bùa ấy lại dán một cách vô ích được.”
Hạ Quân trả lời mà không hề suy nghĩ, chờ nói xong mới cảm thấy có gì đó sai sai.


Gã rõ ràng đang ở một mình trong phòng mà, âm thanh vừa rồi là của ai? Hạ Quân nhanh chóng quay đầu lại, căn phòng âm u không một bóng người, vậy thì âm thanh đó là của ai?
Hạ lão đại cảm thấy to đầu.

Gã bỗng nghĩ âm thanh đó…cái đcm nghe thật quen tai!
“Làm sao? Không nhận ra giọng của Gia?” Là thằng cháu trời đánh! Trong phút chốc Hạ Quân cảm nhận được cảm giác sét đánh đầy đầu, thật tiền đình mà.

Rốt cuộc thì vẫn là người và quỷ chênh lệch a, một trong tối một ngoài sáng, bảo gã đấu làm sao lại? Hạ Quân bây giờ thật muốn chạy đi.

Không, thậm chí bị xử bắn hay xử tù chung thân thì gã cũng sẽ cảm thấy tốt hơn so với hiện giờ.
Trong không trung hiện ra một bóng người hết sức quen thuộc, Hạ Quân nuốt một ngụm nước bọt, không nhúc nhích nhìn hắn.
Trương Hách mặt vô cảm đứng đối diện gã, trên trán còn có vết máu chưa khô, Hạ lão đại biết chính xác vết thương kia là từ cái gì mà ra.

Cái này, thằng cháu này rốt cục là đến tìm mình tính sổ đây mà…
Ai mà ngờ Trương Hách chẳng làm gì hết, cách loại hành hạ mà Hạ Quân chờ đợi cũng chẳng thấy đâu.

Trương Hách cứ vậy nhìn gã, không biết đang nghĩ cái gì, ngón tay đặt ở trên quai hàm.

Hạ Quân cũng lẳng lặng nhìn hắn một hồi, sau đó nhanh trí cầm tấm đạo phù trên tay cấp tốc dán lên người Trương Hách.
Thế nhưng lần này Hạ lão đại tính sai rồi, là sai quá sai luôn.

Căn phòng này dù đã dán kín đạo phù nhưng Trương đại gia vẫn có thể xông vào, thế thì thử hỏi chỉ với một tấm đạo phù làm sao ngăn được Trương đại gia.

Cho nên ngay sau đó Hạ lão đại đã rất khiếp sợ khi thấy Trương đại gia chẳng có một chút phản ứng nào, sau khi hoảng sợ thì cũng không dám hành động gì tiếp.
Trong ngoài đều là quỷ, gã trốn thế nào được chứ?
Trương Hách cúi đầu nhìn đạo phù đang dán trên ngực, ánh mắt trở nên u ám.


Hắn dùng tay cầm tấm đạo phù, nhẹ nhàng gỡ nó xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quân.
Hạ Quân cảnh giác nhìn hắn, hai tay nắm thành quyền.
Sau đó Trương đại gia, dùng tư thế cực kỳ tao nhã, giơ tấm đạo phù lên, “rít” một tiếng, tấm bùa chia năm xẻ bảy.
“Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?” Giọng Trương đại gia lạnh lùng không chút gợn sóng.
“Con mẹ nó mày theo dõi tao!” Hạ Quân hét lớn một tiếng, nắm lấy những thứ linh tinh trên chiếc bàn bên cạnh ném vào Trương Hách.

Trương Hách nhìn sợi dây thừng màu vàng mang bên người nhíu nhíu mày, ánh mắt càng lộ sự u ám.

Hạ đại ca vừa nhìn ánh mắt của thằng cháu liền kêu không ổn, mở cửa xông ngay ra ngoài.

Trương Hách nhếch mép đứng yên nhìn gã: “Gia nhìn xem ngươi muốn trốn thế nào.”
Chạy ra đến ngoài Hạ Quân liền cảm thấy có cái gì đó không ổn, rất quỷ dị.

Lúc này sao lại yên tĩnh như vậy? Không hề có một tiếng động, toàn

bộ phòng khách đều rơi vào im lặng.

Trong không khí chỉ còn tiếng hít thở của gã.
Hạ Quân xoay người lại, cánh cửa phía sau không biết từ khi nào đã đóng lại.

“Đệt!” Hạ Quân chửi một tiếng, sau đó duỗi tay sờ soạng, nỗ lực vượt qua trở ngại tìm tới cánh cửa sau nhà mà người phụ nữ kia nói tới.
Theo từng bước chân, Hạ Quân dần dần thích ứng được với bóng tối xung quanh, chạm tay vào một vật cứng, Hạ Quân liền đi tránh sang bên cạnh.

Lần này hắn lại bắt được một vật gì đó mềm mềm ngăn cản mình, hình như là một cơ thể.
“Người anh em, tôi đã nói với cậu, không nên ra ngoài cơ mà.”

Khuôn mặt không chút máu của một người phụ nữ xuất hiện trong bóng tối.

Đầu óc của Hạ Quân trở nên tối sầm lại, mất đi tri giác.
Hạ Quân mơ mơ màng màng cảm thấy cả người đau rát, đầu gã giờ rất đau, mắt cũng chẳng thể mở nổi, không phát ra được âm thanh nào.

Thính giác dần khôi phục, gã có thể nghe thấy tiếng vật gì đó bị kéo lê trên đất, cũng cảm nhận được mình đang chảy máu.
“Không đúng.”
“Có cái gì không đúng.”
“Ngươi không cảm thấy quá dễ dàng sao? Tất cả đều quá mượt.”
“Chẳng thấy gì.

Chúng nó e sợ uy lực của Gia, cái này thì có gì kì quái chứ.”
“Không đúng.

Có người đang bí mật thao túng thứ gì đó.”
Hạ Quân nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện, gã cố gắng nhấc mí mắt nặng trĩu của mình lên, nhìn thấy một bóng người màu vàng cùng một vật màu trắng đang lơ lửng.

Hạ Quân hốt hoảng, đầu óc choáng váng.
Khi tầm mắt trở nên rõ ràng, Hạ Quân chỉ cảm thấy có một đám lửa, nó từ trái tim bốc thẳng lên đầu gã, hai bên thái dương phản ứng dữ dội, đau đến gân xanh đầy đầu.
Trương Hách giữ chân Hạ Quân bằng một tay, kéo gã lộn ngược tha trên đất, thì ra đây là nguyên nhân gã nghe được âm thanh ma sát và cảm thấy đau đớn kinh khủng.

Hạ Quân thậm chí có thể cảm nhận được da thịt của mình đang bị bào mòn.

Gã khàn khàn gầm lên: “Thả bố mày ra!”
Trương Hách lúc này mới dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Quân đang nằm co quắp trên đất, thả chân Hạ Quân xuống.

Lúc này mặt Hạ Quân trắng bệch, một thân trai tráng khỏe mạnh giờ nhìn chẳng khác nào bị bệnh.

Trương Hách duỗi chân ra đạp một cước, sau đó cười lạnh nói: “Đấy ngươi xem, người này còn chưa có chết, giữ lại.


Trong lúc đi ra ngoài vẫn còn có tác dụng.”
Diêu Ngân Tử lúc này đã thay chiếc áo choàng thành một bộ quần áo thể thao màu vàng.

Còn Trương Hách thì mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần jean.

Hạ đại ca nhìn hai bộ đồ không thể quen thuộc hơn này, hai thằng cháu này chắc chắn là đang mặc quần áo của gã mà!
Diêu Ngân Tử nghiêm túc nhìn Hạ Quân, như đang đánh giá gì đó, sau đó nói: “Hắn quá là phiền phức.”
“Ừ, bố mày phiền cả nhà chúng mày, là đàn ông thì mau thả bố mày ra! Ông đây cũng cũng không thèm khát việc đi cùng chúng mày!” Hạ Quân khôi phục khí lực, bò từ dưới đất dậy, hung tợn nhìn bọn họ.

Cái lũ này đúng là thần kinh hết với nhau!
Trương Hách nheo mắt lại nhìn Hạ Quân, “Mang theo.”
Hạ Quân chỉ cảm thấy cái giọng điệu này muốn bao phần lạnh lẽo thì có bấy nhiêu, da gà da vịt trên người nổi hết lên.
Sau đó Diêu Ngân Tử đi tới, nghiêm mặt nhìn Hạ Quân: “Ngươi đi cùng ai?”
Hạ Quân hung dữ nói: “Chúng mày có thể buông tha cho ông đây, ông đây cũng sẽ không tính toán với chúng mày.”
Trương Hách nở nụ cười, mắt mày cong cong, khuôn mặt tiều tụy xanh xao ngày trước đã được thay bằng một gương mặt trắng noãn tràn đầy sức sống.

Hạ Quân trợn tròn mắt nhìn, thằng cháu này giờ trông thật là chói chang nha.
“Ngươi muốn sao.

Muốn đi hay ở lại chỗ này?” Thằng cháu họ Trương cười rất nguy hiểm.

Hạ lão đại trông rất sợ hãi.
Cuối cùng thì Hạ Quân hoàn toàn bị đánh bại.

Một nhóm ba người, băng qua khu rừng u ám, đi qua một con đường nhỏ chật hẹp.

Mây mù tan dần.

Hạ đại ca cảm thán, đm đây chính là sống lại lúc bình minh nha.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện