Hạ đại ca rốt cuộc cũng biết tại sao sau khi đã ra khỏi thôn rồi hai người bọn họ vẫn không buông tha cho gã.
Thì ra hai thằng cháu này ra ngoài liền biến thành hai kẻ ngu ngốc! Hai thằng ngu chưa từng tiếp xúc với xã hội! Hai thằng ngốc nguyên thủy chui ra từ núi sâu! Cứ tưởng rằng Diêu Ngân Tử dù sao đi nữa thì cũng là một đạo sĩ, sẽ có chút hiểu biết cơ bản.
Nhưng khi Hạ đại ca phải đối mặt với đống chiến công do hai thằng cháu này làm nên, gã chỉ thấy máu dồn lên não, khí huyết không thông.
“Ngươi vì sao đánh lén bần đạo?” Diêu Ngân Tử nghiêm mặt, đứng đối diện với ông chủ cửa hàng đang vô cùng hoảng sợ cùng một khối nham thạch lớn không biết đã vỡ nát từ bao giờ.
Mà Trương đại gia với vẻ mặt u ám, không biết đã dùng biện pháp gì khiến cho một chiếc bàn gỗ nặng nề ở đại sảnh bay lơ lửng trên đầu chủ quán.
Hạ Quân cầm chai Coca trên tay, ngơ ngác nhìn hai thằng cháu của mình.
____Flashback____
Ba người ngồi trên chiếc xe Hạ Quân lái khi đến thôn, lái mấy ngày trời cuối cùng cũng ra khỏi cái nơi núi sâu heo hút kia.
Trương đại gia lên tiếng, nói cậu ta khát.
Vì vậy Hạ Quân dừng xe ở một cửa hàng nhỏ bên đường.
Trương đại gia xuống xe đầu tiên, sau đó là Diêu Ngân Tử, sau cùng là Hạ đại ca.
Trương đại gia đi đến quầy tạp hóa, sắc mặt có chút vi diệu, híp mắt nhìn Hạ Quân: “Cái này là cái quái gì?”
Diêu Ngân Tử sống lưng thẳng tắp, nghiêm nghị nhìn ông chủ, “Ngươi là ai, cũng là người hả?”
Ông chủ từ trong quầy hàng