Nhân viên khách sạn đều cảm thấy kì lạ, đang yên đang lành tại sao hai cái TV đột nhiên nổ tung? Họ kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới cũng chẳng thấy điều gì bất thường.
Hạ đại ca đổi một phòng khác, Trương đại gia cũng đi theo vào.
Hạ Quân ngồi ở trên giường nhìn Trương Hách đang đi tới, hỏi: “Mày theo theo tao làm gì?”
Trương đại gia nheo mắt bước lại: “Tính sổ.”
Hạ Quân nằm uỵch xuống giường, nhắm mắt lại không lên tiếng.
Hiện tại gã căn bản không có dư sức để ý tới cái thằng ngu này.
Trương Hách đi tới bên giường, đạp một cước lên mặt Hạ Quân: “Tốt quá nhỉ, hôm nay còn dám mắng Gia cơ đấy!”
Hạ Quân mở mắt liếc nhìn Trương Hách một cái, “Muốn đánh bố mày hả? Vậy thì nhanh nhanh tay lên, dành thời gian, bố mày đang buồn ngủ.”
Trương Hách híp mí, nắm lấy đầu Hạ Quân đập mạnh vào tường! “Ngày đó ngươi dám dùng ghế đập Gia, cũng thật là can đảm.
Con mẹ nó ngươi còn muốn sống nữa không? Hả!?”
Hạ Quân nhịn đau rên khẽ một tiếng, cau mày không nói lời nào.
Đôi mắt của Trương Hách tối sầm lại, nắm lấy đầu Hạ Quân chà mạnh lên tường.
Sau đó hắn phủi tay một cái, nhìn Hạ Quân đang cau mày dựa vào đầu giường.
“Trước hết hôm nay tha cho ngươi, Gia cũng lười động thủ.”
Hạ Quân quay cái đầu bị đụng đến đau đớn của mình sang hướng khác, vùi mình vào chăn bông mà không nói lời nào.
Dù sao thì gã cũng đánh không lại, không bằng thức thời chút.
Không bao lâu sau chỗ bên cạnh Hạ Quân lún xuống, rồi một cánh tay quấn lấy eo hắn.
Hạ Quân cũng chẳng thèm giãy giụa nữa, bất động như một cái xác không hồn.
Trương Hách lật người Hạ Quân lại rồi đè trên người gã.
Thằng cháu này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh rồi đó.
Bây giờ trên mặt hắn toàn là ý cười, hai mắt ngập tràn sắc xuân nhìn Hạ Quân.
Hắn vươn tay sờ sờ vết sẹo trên mặt Hạ Quân, “Ngươi sớm nghe lời như vậy không phải tốt sao, Gia sẽ đối tốt với ngươi một chút.”
Hạ Quân trầm mặt.
Gã không biết nên dùng từ gì để biểu đạt tâm trạng của mình lúc này, ước chừng trên thế giới bẩn thỉu này cũng không có từ ngữ nào đủ thô tục để diễn tả sự phẫn nộ của gã.
Hạ đại ca đã chịu nhiều đau khổ cay đắng giờ không còn muốn tự ngược mình, thằng cháu trai này luôn đổi đủ mọi cách để hành hạ gã.
“A” Trương Hách cúi đầu ngậm lấy miệng Hạ Quân, đầu lưỡi khuấy động khoang miệng gã một phen, cảm thấy không hứng thú liền lui ra ngoài.
Hắn nhìn xuống hai điểm đỏ trên ngực Hạ Quân, dứt khoát cúi đầu ngậm lấy phần bên trái.
Hạ đại ca giật mình thon thót, đẩy đầu hắn ra: “Cái đm mày muốn làm thì làm nhanh lên, đừng có làm cái việc ghê tởm như vậy với bố mày được không!?”
“Buồn nôn?” Trương Hách nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng dùng răng gặm cắn nhũ hoa của Hạ đại ca, Hạ Quân liền nổi da gà, thế đéo nào gã ở trong tình huống như thế này mà lại cảm thấy sướng! Trương đại gia vui vẻ chọt chọt vào chỗ kia của Hạ Quân: “Đấy ngươi xem, ngươi rất sảng khoái nha, đến chỗ này cũng cứng rồi.
Không phải sao?”
“Cái đcm nhà mày!” Hạ Quân hất đầu sang một bên, nỗi nhục nhã trong lòng càng nồng nặc.
Mẹ kiếp, một người đàn ông to lớn như gã mà lại bị một thằng đàn ông khác đè dưới thân chèn ép đối xử như một người phụ nữ! Thế còn gì là đàn ông! Hạ Quân hung tợn trừng mắt nhìn Trương Hách, lại không biết mặt mình giờ có chút ửng hồng.
Ý cười trên mặt Trương Hách càng sâu, đưa tay ra phía sau Hạ Quân, đẩy mông Hạ Quân và dùng vật cứng của mình cọ cọ vào phía sau Hạ Quân.
Hạ Quân bị món đồ chơi kia làm cho hoảng hốt, “Cái đm mày muốn tới thì nhanh, có phải là đàn ông không!? Làm cái gì dư thừa thế? Mau xong việc để bố mày ngủ cho ngon!”
“Có phải đàn ông hay không chẳng phải ngươi biết rõ nhất sao.” Trương Hách híp mắt lại.
“Hừ!” Hạ Quân cau mày rên lên một tiếng, thằng cháu này xông vào cũng không thèm báo trước một tiếng! Gã không kìm được đau đớn kêu lên: “Cái đm mày nhẹ một chút!”
Trương Hách dường như rất hài lòng khi thấy biểu hiện bây giờ của Hạ Quân, hắn quấn lấy eo Hạ Quân và kéo nó lại gần mình hơn, “Kêu to lên, kêu một tiếng Gia liền nhẹ một chút.”
Hạ Quân nhìn hắn chằm chằm: “Mẹ kiếp, thằng khốn nạn!”
Trương Hách dùng sức đâm tới nơi sâu nhất trong Hạ Quân, Hạ Quân cau mày dữ dội, ôm chặt lưng Trương Hách, nghiến răng không chịu phát ra tiếng.
“Hả?” Trương Hách phục ở trên người gã chậm rãi đâm rút, phía sau của Hạ Quân rất khô, kẹp quá chặt, Trương đại gia cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm.
Hắn lại dùng lực đâm vào, ra lệnh: “Buông lỏng một chút.”
Hạ Quân thở ra một hơi, bắt bản thân thả lỏng một chút.
Chỉ có kẻ ngu mới không làm được, nếu đã không thể trốn tránh thì dứt khoát làm cho mình thoải mái một chút đi.
Trương Hách nâng gáy của Hạ Quân lên, hung hăng cắn vào miệng Hạ Quân một cái: “Gọi Gia một tiếng đi!”
“Gọi cái đầu nhà mày!” Hạ Quân nghiêng đầu đi, vết sẹo cũ trên cổ gã chạm ngay tầm mắt Trương Hách.
Ánh mắt Trương Hách trở nên u ám, dọc liếm một đường dọc từ vết sẹo trên trán xuống dưới cổ.
Sắc mặt Hạ Quân hơi đổi một chút, “Đừng đụng vào tao.”
Trương Hách ngẩng đầu nhìn gã, trên mặt gã lộ ra vẻ xúc động mà Trương Hách chưa từng thấy qua, Trương Hách không truy hỏi gã nữa.
Bởi vì Hạ Quân nghe lời, Trương Hách rất sảng