Trời đang đẹp bỗng nhiên đổ mưa to, những hạt mưa rơi lộp độp lên nóc nhà và mặt đất.
Cây hòe cũng bị gió thổi đung đưa trong gió dữ.
Hạ Quân vứt cuống thuốc lá đi, xoay người bước vào nhà.
Thằng nhóc Trương Hách vẫn đang hôn mê trên giường, Hạ Quân giơ chân lên đạp mấy cái mà cậu ta vẫn không phản ứng.
Hạ Quân đưa tay qua kiểm tra hơi thở của cậu ta.
Cái đệt! Có phải thứ này đang giả vờ ngủ không?
“Này! Dậy ngay cho tao!” Hạ Quân vặn cổ áo Trương Hách, cậu ta bị túm lên như một cái xác khô nhưng vẫn không có chút phản ứng nào.
Quăng qua quật lại Hạ Quân cũng thấy mệt, ném Trương Hách qua một bên, cởi quần áo ngoài ra, chỉ mặc độc cái quần lót lăn lên giường, trong chốc lát là ngủ say.
Nửa đêm tỉnh giấc vì nóng, Hạ Quân hùng hùng hổ hổ ngồi dậy, bật đèn rồi đi ra cắm quạt điện, quạt lập tức thổi ‘phạch phạch’.
Hạ Quân ngồi đối diện cái quạt cho mát rồi mới lên giường ngủ tiếp.
Lúc ngẩng đầu bỗng thấy Trương Hách đang nhìn gã với vẻ mặt kỳ quái, Hạ Quân giơ tay lên tính cho cậu ta một cái bạt tai, “Dậy rồi hả? Có phải là mày lười biếng nên giả vờ ngủ không?!”
Trương Hách híp mắt nhìn Hạ Quân, không nói lời nào.
Hạ Quân buồn cười, chống tay lên hông, nâng cằm Trương Hách lên như một tên dê già, “Tính giả bộ giận dỗi để gạt ông đây hả? Phải không?”
Trương Hách nghiêng đầu, nở một nụ cười.
Hạ Quân nhìn cái điệu cười này, đẹp mê người… Hạ Quân kiêng “cữ” cũng đã lâu, bỗng nhiên cảm thấy dáng dấp của Trương Hách không tồi chút nào, gương mặt này không phải phụ nữ nào cũng sánh bằng được.
Nghĩ như vậy, phía dưới Hạ Quân lập tức cứng lên.
“Hôm nay hầu hạ ông đây một tí, làm tốt kiểu gì cũng có thưởng cho chú mày, yên tâm.” Hạ Quân nghiêng người, đè Trương Hách lên giường bắt đầu lột quần áo.
Trương Hách cũng không phản kháng, ngược lại còn nở nụ cười nhìn Hạ Quân.
Hạ Quân vội cởi bỏ quần lót của mình, hăm hở tách hai chân Trương Hách, nhưng con trym còn chưa đến gần được cậu ta, Trương Hách đã lật mình, đặt Hạ Quân dưới thân, đôi mắt dâm tà nhìn chằm chằm vào gã mà nở nụ cười dịu dàng.
Hạ Quân là ai chứ? Dù sao gã cũng là đại ca xã hội đen, sao có thể để bản thân bị một thằng oắt con đè dưới thân được? Gã lập tức thấy khó chịu, nhấc cánh tay cơ bắp lên tính lật ngã thằng ranh này, “Ranh con, mày còn muốn thượng bố mày? Cút!”
Ai biết rằng nỗ lực của gã không thành công, Trương Hách còn vung tay tát mạnh vào mặt Hạ Quân, “Trước mặt Gia mà dám xưng hô như vậy? Hm?”
Nụ cười trên mặt Trương Hách càng thêm mê người, nhưng lúc này Hạ Quân không có nổi chút hứng thú nào.
Thằng ranh này dám đánh gã?! Láo toét như nó phải giết!
Mà Trương Hách lúc này lại như lực sĩ vậy, Hạ Quân giãy dụa cũng không thoát nổi, chỉ đành giương mắt nhìn chằm chằm cậu ta: “Biết điều thì thả bố mày ra, không thì đừng trách tao ác!”
“Ba!” Lại một cái tát! Trương Hách lạnh mặt.
“Thằng ranh! Hôm nay tao không giết mày không được mà!”
“Ba! Ba!” Trương Hách trầm mặt tát mạnh lên mặt Hạ Quân.
Hạ Quân lúc này lại không phát ra tiếng nào, hắn trợn to mắt, hoảng sợ nhìn Trương Hách.
Đây, đây không phải là Trương Hách…
Làm thế nào mà cánh tay Trương Hách lại biến thành cánh cây…
“Quỷ, quỷ… Có quỷ!” Hạ Quân rống lên, dùng hết sức cố gắng thoát khỏi Trương Hách.
Lúc này Trương Hách lại nện một quyền lên mặt Hạ Quân.
Tay hắn đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh chạm vào vết sẹo trên mặt Hạ Quân, giọng điệu lạnh lùng: “Quỷ? Ngươi dám gọi bổn đại nhân ta là quỷ?”
“Đồ chết tiệt, buông tao ra!” Hạ Quân gầm lên.
“Dương khí khá mạnh, không tệ…” Trương Hách có vẻ rất vừa lòng với Hạ Quân, ngón tay nắm lấy cằm của Hạ Quân ép gã mở miệng ra, sau đó hắn đưa miệng lại gần.
Trong nháy mắt, Hạ Quân cảm thấy cơ thể như bị rút cạn khí lực.
Đây không phải trò đùa, đụng vào thứ này thì chết chắc rồi!
Hạ Quân ngậm chặt miệng, lúc này Trương Hách cũng không vội, chống tay xuống giường, chặn ở hai bên tay Hạ Quân, cúi đầu đánh giá cơ thể của gã.
Nước da màu vàng đồng, không có mỡ, thân hình chắc khỏe.
So với đám đàn ông lúc trước tốt hơn mấy lần.
“Mày, mày bỏ tao ra!” Hạ Quân trợn mắt, hung tợn mắng, “Tao không cần biết mày hành hạ thằng Trương Hách như nào, nhưng con mẹ nó mày đừng có đụng vào bố mày!”
Sắc mặt Trương Hách lại tối sầm đi, “Chỉ là tính cách thật không thể chấp nhận