Hạ Quân đỡ eo đứng ở cửa, nhìn vào trong phòng với sắc mặt bất an.
Gã cảm thấy hiện tại không gì xui xẻo hơn việc phải tiếp tục gặp thằng nhãi này, Trương Hách này đâu còn là Trương Hách của trước kia, cậu ta đã bị quỷ nhập vào người rồi a!
Nhưng ai có thể nói cho gã biết, tại sao con quỷ này lại có thể lắc lư đi qua đi lại giữa ban ngày ban mặt như thế này chứ?!!!
Chẳng lẽ gã lại đụng phải một tên lợi hại? Nghĩ đến đây, nước mắt của Hạ Quân như muốn trào ra.
Trương Hách híp mắt nằm cạnh cửa sổ, một mặt hưởng thụ ánh nắng mặt trời, mặt khác lại chuyển qua nhìn chằm chằm Hạ Quân như một con hồ ly.
Gã ấy bị làm cả một đêm, cũng bị hút bao nhiêu là dương khí như vậy rồi mà không chết? Nhìn qua lại còn khá bình thường?
“Lại đây.” Trương Hách lạnh mặt nói.
“Cái, cái gì…” Hạ Quân đứng ở cửa với đôi chân có chút run rẩy, nửa bước cũng không dám tiến về phía trước.
Trương Hách nở nụ cười, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp như hoa, nhàn nhạt mở miệng: “Hả? Hay là muốn đợi ta đi tới chỗ ngươi?”
Hạ Quân vội vã bước lên phía trước, mọi quyết tâm, ý chí của gã từ buổi tối hôm qua đã sớm bị khí thế dâm uy của nhãi ranh này xóa sổ.
“Ngươi đến đây để làm gì?” Trương Hách híp mắt nhìn Hạ Quân, khí thế ngút trời nói: “Ngươi dám nói dối bổn đại nhân ta, ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi”.
Hạ Quân ngẫm nghĩ một hồi lâu, cổ họng có chút run rẩy trả lời: “Tôi, tôi cùng bằng hữu là khách du lịch, nơi này phong cảnh đẹp…”
Nhìn xem, dù sao gã cũng từng là đại ca xã hội đen, hoàn toàn không sợ chết!
“Ta cho ngươi một cơ hội nói lại.” Trương Hách nghịch điếu thuốc được hắn lấy ra từ túi Hạ Quân, cũng không thèm liếc mắt nhìn Hạ Quân một cái, châm lửa đặt trên miệng.
Trông cũng rất giống dáng vẻ hung hăng càn quấy của Hạ Quân lúc trước.
“Tôi là vì tránh né cảnh sát mới trốn tới nơi này.” Cũng không phải Hạ Quân đang tỏ vẻ đáng thương, trong thời khắc then chốt như thế này phải xem ai là người nắm giữ quyền lực chứ.
Nhìn thằng ranh này đi, nó cũng không phải là người, chỉ cần bất cẩn một chút là cũng có thể đang chơi đùa với tính mạng của bản thân đó..
Trương Hách quay đầu nhìn gã, trong mắt chứa đựng một chút nghi ngờ, nhưng trong nháy mắt liền che dấu đi tất cả.
Hi vọng gì vào việc một đại ma đầu ẩn mình sâu trong núi có thể hiểu được những lời này? Đại gia Trương của chúng ta sờ sờ bụng, sau đó bộ dạng thản nhiên sai khiến Hạ Quân: “Đi, mau chuẩn bị cho gia một chút thức ăn.”
Hạ Quân bỗng cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, giống như đã từng gặp qua rồi…
Không đợi Hạ Quân suy nghĩ nhiều, đại gia Trương của chúng ta liền đạp cho gã một phát.
“Còn chưa cút!?”
Hạ Quân hoảng loạn vội vàng xoay người chạy ra ngoài, đợi đến khi ra khỏi phòng gã liền chạy đi.
Mày bị ngốc hả Hạ Quân? Mày đã làm xã hội đen nhiều năm mà vô dụng như vậy đó hả? Làm cơm? Con mẹ nó thằng khốn đi chết đi! Bố mày mà có cơ hội là sẽ mang một đám đạo sĩ đến diệt chết thằng nhãi ranh nhà mày!
Lao lên xe, Hạ Quân khởi động động cơ.
Xe còn chưa kịp nổ máy, phía sau liền truyền tới một âm thanh trầm thấp: “Ngươi muốn đi đâu?”
Con hàng này xuất hiện từ lúc nào vậy? Hạ Quân giật giật trán, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Trương Hách đưa tay lau mồ hôi trên người Hạ Quân, giọng điệu mềm nhẹ: “Ta hỏi ngươi muốn đi đâu?”
“Tôi, tôi muốn đi mua đồ ăn cho ngài mà…” Hạ Quân cười khan nói.
“Ồ?” Trương Hách thò đầu từ phía sau lên dò xét, híp mắt nhìn Hạ Quân.
Vào lúc mà Hạ Quân đang sợ đến dựng tóc gáy, cậu ta nói: “Đây là vật gì?”
“A? Hả?” Hạ Quân không hiểu nhìn Trương Hách.
“Ta hỏi đây là vật gì?” Trương Hách chỉ chỉ vật Hạ Quân đang ngồi.
Khóe miệng Hạ Quân giật một cái, con quỷ này cho dù có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một tên ngốc ẩn sâu trong núi chưa từng được thấy thế giới bên ngoài mà thôi… “Đây là một chiếc xe hơi.”
Trong lúc Hạ Quân còn đang đắc ý, mặt Trương Hách bỗng lại gần, cười híp mắt nhìn Hạ Quân: “Ngươi là muốn chạy, có đúng không?”
“Không có không có.
Tôi nào dám a…” Hạ Quân cười nói, vội vã khoát tay.
Ngoan ngoãn đi theo Trương Hách vào trong bếp nhìn bếp lò, Hạ Quân lập tức choáng váng đầu óc.
Như thế này thì cũng nguyên thủy quá thể rồi! Chẳng nhẽ bản thân phải tự mình nhóm lửa thổi cơm? Nghĩ gã đường đường là một đại lão gia mà lại phải đi làm những chuyện này? Lúc còn ở trong bang, ai cũng phải đến cung phụng, hầu hạ gã.
“Bah! Liệu có cái gì cho Gia ăn không!?” Trương Hách vẻ mặt ảm đạm, ngồi trên ghế đẩu.
Hạ quân nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm đống đồ đen thùi lùi trên bàn, không rõ lắm mà nói: “Đây chắc là… rau, rau cải thảo?”
Vừa nhìn đến sắc mặt của Trương Hách, Hạ Quân nhanh chóng phi ra ngoài, Trương Hách bình tĩnh cũng