“Lại thêm một câu chửi nữa.” Trương Hách nheo mắt nhìn gã.
Dùng ánh mắt này để hăm dọa Hạ Quân thì cũng chỉ như đàn gảy tai trâu, Hạ Quân nghĩ ánh mắt của tên khốn này cũng sẽ co giật sớm thôi.
Nhưng thằng nhãi này cũng không còn như trước, nó không còn là một Trương Hách luôn nhịn nhục nữa rồi.
Ngoại trừ việc cậu ta không còn nhịn nhục nữa thì, Trương Hách vẫn chỉ là một thằng ranh con trong mắt Hạ Quân mà thôi! Nhưng cho dù có là ranh con, thì Hạ Quân vẫn có chút kiêng kỵ.
Hạ Quân dựa vào giường, Trương Hách một bước phi lên, “Không nghe thấy lời Gia à? Lại chửi một tiếng nữa đi? Chửi thử đi?”
Hạ Quân ngậm miệng, nhưng biểu cảm trong mắt gã hệt như lúc đi đánh nhau.
Trương Hách cười, tên này khá thú vị, từ đêm qua tới giờ gã vẫn sống nhăn răng, chưa có kẻ nào bị hắn hút dương khí mà không chết ngay tại chỗ cả.
Trương Hách bò lại gần, cúi đầu nhìn Hạ Quân: “Không dùng cách của đàn ông nữa sao? Ngươi muốn chết kiểu này?” Trương Hách cười, nhéo mạnh vào gốc đùi của Hạ Quân.
Hạ Quân cảm thấy một trận đau.
“Mày hút dương khí của tao đi.
Tao cho mày đấy.” Hạ Quân ngẩng đầu, nhắm mắt lại, ghé mặt đến gần y.
Trương Hách tạm thời dừng lại, không di chuyển nữa.
Hạ Quân lúc này mới mở mắt ra.
Đáng nhẽ là không nên mở, cảnh tượng trước mắt dọa gã nhảy dựng, thằng ranh này đang làm cái gì vậy!? Đặt con trym trước mặt mình làm cái gì!? Con trym này còn cực kỳ hứng khởi, một chút chất lỏng còn đang run rẩy chảy ra.
Không khí ngột ngạt, oi bức khiến Hạ Quân trở nên cáu kỉnh.
“Đồ bệnh hoạn!” Hạ Quân lùi về phía sau.
Trương Hách vươn tay giữ lấy đầu Hạ Quân, “Nhìn xem, vị tiểu huynh đệ của ta hăng hái như thế này, hút dương khí của ngươi thì có ích lợi gì? Gia không thiếu dương khí của ngươi.”
“Nằm xuống!” Trương Hách giơ chân đạp bụng Hạ Quân.
Hạ Quân sắc mặt trở nên cứng ngắc, ngoan ngoãn xoay người lại, bò đến bên giường, ưỡn người.
Trương Hách hết sức hài lòng với việc Hạ Quân ngoan ngoãn nghe lời, hai bàn tay kéo cái eo rắn chắc của Hạ Quân về phía mình.
Ai biết được, Hạ Quân vốn dĩ đang ngoan ngoãn, lại đột nhiên hung hăng giơ chân sút cho Trương Hách một cái, làm cho Trương Hách không kịp phòng bị, ngã lăn quay trên giường.
Hạ Quân nhảy xuống giường, không kịp mặc quần lót, chỉ túm vội quần dài.
Quần chưa kịp kéo lên đã vội vã chạy ra khỏi cửa.
Ai ngờ hai chân không chịu hướng cửa chạy, mà lại bị khống chế chạy ngược lại.
Chạy tới bên giường!
Đối diện thẳng với vẻ mặt u ám của Trương Hách, Hạ Quân đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình không còn màu sắc, trong lòng cũng có chút tuyệt vọng.
Sao gã có thể quên rằng thằng nhãi này là một con quỷ! Là một con quỷ! Đánh thế quái nào được!?
Đại gia Trương lần này không nói lời nào, ôm Hạ Quân ném lên giường, lạnh lùng nói, “Quỳ xuống!”
Hạ Quân là ai? Từng lặn lội trong giới hắc đạo! Đã từng dùng súng giết người! Từng là một đại ca hắc bang! Bảo gã quỳ là gã quỳ chắc!? Gã mà vô dụng như thế thì sao có thể làm đại ca đến giờ? Đây là trò cười! Thằng nhãi này đang làm trò cười!
Vì thế, khi Hạ Quân với một gương mặt phách khí, quần áo lộn xộn, không thèm nhúc nhích, đại gia Trương của chúng ta tất nhiên là đã bị cái sự phách lối ấy chọc điên, lập tức giơ tay giáng cho gã một cái tát.
Hung hăng nhấn đầu Hạ Quân lên thành giường.
“Thằng khốn nạn! Hôm nay ông đây liều mạng với mày!” Hạ Quân đột ngột đứng dậy, đầu chạm vào màn chống muỗi, lao tới cho Trương Hách một đấm.
Thế nhưng nắm đấm còn chưa kịp hạ, Trương Hách đã kịp né qua một bên.
“Bùm!” Hạ Quân hiển nhiên là mạnh mẽ đập nát cái ván giường.
Trương Hách dùng tay đẩy ngã Hạ Quân, đè lên lưng của gã, “Ngoan ngoãn một chút, Gia cho ngươi sống thêm vài ngày.”
“Mày có gan thì đừng có nói mấy lời thừa thãi đấy! Dao thật súng thật, tao với mày đánh một trận! Tao không tin tao không giết nổi mày!” Hạ Quân bị mấy nhánh cây không bị xuất hiện từ lúc nào trói lại, lời mắng chửi lại càng thêm cay nghiệt.
Trương Hách không có tâm trạng để lăn qua lăn lại với Hạ Quân.
Vòng hai tay quanh eo Hạ Quân, nâng mông gã lên một chút.
Hoa cúc phía sau của Hạ Quân vẫn còn vương tia máu, nhìn là biết không được xử lý sạch sẽ, vẫn còn sưng đỏ, tất cả đều phô hết ra trước mặt Trương Hách.
Nhưng nếu vì thế mà mong đợi Trương Hách sẽ nhân từ thì nhầm rồi.
Nâng con trym của mình lên, Trương Hách quỳ trên giường, dùng tư thế này mà đâm vào Hạ Quân.
Hạ Quân hét lên thảm thiết, “A a a! Thằng ranh con! Tao giết mày!”
Trương Hách khó chịu, thứ này quả