“Thả ta ra…” Vào lúc Hạ Quân sắp sửa tới gần, cô gái kia đột nhiên biến mất không còn tăm tích.
Hạ Quân đứng ở trong đình viện cảm thấy cạn lời.
Hạ Quân không nghĩ là bản thân nhìn nhầm rồi, gã quay đầu ngó nghiêng xung quanh, bên trong đình viện yên tĩnh, đến một bóng ma cũng không có.
“Xuất hiện đi.” Trương Hách đứng ở trước cửa, mím môi mở cửa ra.
Một bóng người trắng xuất hiện ở cách đó không xa, cái người được gọi là tiên cô đang nhìn về phía cửa, nghe thấy giọng của Hạ Quân thì từ từ đi tới.
Nàng nhìn chằm chằm mặt Trương Hách không rời mắt, mãi đến tận khi roi mây của Trương Hách đã kê ngay lồng ngực của nàng thì nàng mới cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng gạt cái roi đi, đôi mắt nhìn thẳng vào Trương Hách, có chút dại ra mà nói: “Ngươi đã bảo dưỡng như thế nào vậy…”
Trương Hách nở nụ cười, hắn giơ tay lên nắm lấy cằm của tiên cô, “Túi da này ngược lại chất lượng cũng không tệ nha…”
Nghe thấy lời này của Trương Hách sắc mặt tiên cô biến đổi, ánh mắt trở nên âm ngoan.
Nàng hung hăng trừng Trương Hách, gỡ tay hắn ra rồi lạnh lùng nói: “Vớ vẩn! Lại dám vô lễ với bản tiên cô như thế!”
“Tiên cô?” Trương Hách nhíu nhíu mày, hắn nhìn yết hầu trên cổ vị “Tiên cô” này, nâng khóe miệng: “Ngươi cũng tốn không ít tâm tư đi, hả? Tiên cô…” Hai chữ cuối cùng kia nói bằng giọng cực kỳ trào phúng.
Tiên cô nhưng cũng chỉ cười nhạt, sờ sờ gương mặt của mình, cười vô cùng đắc ý, tựa như chẳng để ý đến những lời mà Trương Hách nói, chậm rãi giơ tay kéo cổ áo của mình lên, che kín yết hầu.
Nàng tới gần Trương Hách, đứng ở trước mặt hắn, khoảng cách giữa hai người gần như là mũi chạm mũi, hơi thở ấm nóng phun ở trên mặt Trương Hách: “Ngươi không nên đến nơi này, đây không phải nơi mà các ngươi nên tới.”
Trương Hách chỉ cười không nói, ánh mắt hẹp dài nhiễm đầy ý cười, ánh sáng U lục trong mắt cực kỳ xinh đẹp.
Ánh mắt đắc ý lúc đầu của tiên cô trong nháy mắt rút đi, nàng có chút biến thái giơ tay lên xoa xoa mặt Trương Hách, đặc biệt là cặp mắt kia.
Nàng nhẹ nhàng hôn lên da dẻ của Trương Hách, cổ họng phát ra những tiếng than thở khe khẽ, như là nhìn thấy bảo vật: “Khuôn mặt này thực sự hoàn mỹ, nhìn còn tốt hơn khuôn mặt của nữ nhân gấp mấy lần…”
“Ngươi muốn sao?” Trương Hách cong khóe miệng, tay hắn từ từ trượt đến eo của tiên cô, cảm giác thật là mềm mại, “Nói cho ta biết, các nàng ở đâu?”
Tiên cô vốn đang có chút thất thần nhưng nghe được câu này, ánh mắt lập tức thanh tỉnh trở lại.
Nàng đẩy Trương Hách ra, trên mặt nhất thời không biểu lộ bất cứ điều gì, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Trương Hách nhìn bóng lưng nàng rời đi thì híp đôi mắt lại, trong lòng không biết lại đang tính toán cái gì.
Mà Hạ Quân ở một bên vừa vặn bắt gặp cảnh tượng này, gân xanh trên trán “thình thịch” nhảy.
Hứ, bảo sao, thằng ranh này tại sao đột nhiên lại không đến dây dưa với mình mà còn đi phân phòng ngủ chứ, đây cmn còn không phải nguyên nhân sao!
Đối diện với đôi mắt màu U lục của Trương Hách, Hạ Quân ngáp một cái rồi xoay người trở về phòng.
Nhìn Hạ Quân rời đi, Trương Hách cong khóe miệng lên, đáy mắt ngập tràn ý cười.
Quả nhiên vẫn là nam nhân của mình tốt.
Hôm nay tạm thời buông tha cho gã, chờ qua ngày mai… Ý cười của Trương Hách càng thêm sâu, con ngươi trong mắt lóe sáng.
Hạ Quân đi ở hướng ngược lại đột nhiên cảm thấy lưng mình lạnh ngắt, gã quay đầu lại nhìn một chút, “Đệt mợ! Thật là quái quỷ.” Sau đó gã bước nhanh về hướng phòng ngủ của mình.
Đi tới cửa gã liền cảm nhận được điều gì đó không bình thường, không đúng, tại sao phòng gã lại tối tăm thế kia được.
Gã nhớ rõ lúc bản thân ra ngoài thì ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng trưng như ban ngày cơ mà.
Còn vì sao mà sáng ấy hả? Phí lời! Nhiều đèn lồng như vậy có thể không sáng sao!
Chẳng lẽ thực sự trúng tà? Tâm lý Hạ Quân có chút loạn, gã suy nghĩ xem rốt cục bản thân có nên đi vào hay không, nếu không vào mà đứng ngoài trời lạnh thế này cho gió thổi một đêm thì không chừng ngày mai cũng sẽ phế thôi.
Xoắn xuýt một phen, Hạ Quân nhìn xung quanh một chút, sau đó lấy một cái đèn lồng đang được treo ở bên cạnh xuống, rọi sáng đường đi phía trước.
Mở cửa, Hạ Quân cầm đèn lồng chiếu bốn phía quanh phòng một lượt, không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.
Chẳng lẽ chỉ trùng hợp là cây nến bị tắt thôi hả? Hạ Quân thầm nghĩ.
Hạ Quân đặt đèn lồng ở trên bàn, cởi áo khoác ra.
Nhưng đúng lúc đó Hạ Quân lại phát hiện ra một tia dị thường, đôi mắt của người phụ nữ được vẽ trên cái đèn lồng gã vừa đặt xuống bàn kia tựa như hơi đóng lại một chút.
Hạ Quân hoài nghi bản thân có phải hoa mắt rồi không, gã dụi dụi mắt, tựa đầu sát lại để nhìn xem, lại phát hiện chân dung người phụ nữ kia tựa như không có cái gì bất thường.
Hạ Quân lại tiếp tục cởi quần áo, một bên dùng dư quang nơi khóe mắt liếc trộm cái chân dung trên đèn kia.
Lần này lén lút nên Hạ Quân nhìn thấy rõ ràng, nữ nhân trên cái đèn lồng kia còn nhắm thật chặt mắt lại, tựa như đang thẹn thùng.
Hạ Quân bị dọa đến đớ người, tay chân run rẩy nhìn bức chân dung không nói được lời nào, ngay cả đến việc chạy trốn cũng không làm được.
Hạ Quân nuốt một ngụm nước bọt, hai tay cứng ngắc ở trên không trung vẫn duy trì tư thế như vậy đứng như trời trồng một lúc lâu.
Nữ nhân trong đèn lồng mở mắt ra, thấy Hạ Quân không có động tác nào kế tiếp liền khôi phục dáng vẻ lúc trước.
Kinh hãi qua đi Hạ Quân tỉnh táo lại, động tác nhanh nhẹn nhấc cái đèn lồng lên, bước một bước dài vọt tới cửa, ném nó ở ngoài, sau đó “oành” một tiếng mạnh mẽ đóng cửa phòng lại.
Hạ Quân dựa lưng vào cửa dường như vẫn còn loáng thoáng nghe được người phụ nữ kia kêu “Ôi” một tiếng.
Đây tuyệt đối không phải ảo giác!
Hạ Quân nhéo bắp đùi mình một cái, một lát sau liền cảm thấy cái bộ dạng của bản thân hiện giờ thật là ngu ngốc.
Quỷ trấn mà, tên thế nào thì nghĩa thế ấy, bên trong không phải đều là quỷ hết sao.
Cái tình huống này thì có cái gì mà ngạc nhiên chứ, huống hồ, ông đây là một thằng đàn ông to xác, mấy chuyện quái dị cũng đều trải nghiệm hết rồi, còn sợ cái cứt khô gì!
Nghĩ như vậy, cơ bắp trên người Hạ Quân cũng dần buông lỏng, thuận theo ánh mắt nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ xuyên vào lần mò đến bên giường, cởi quần chui vào trong chăn.
Chuyện gì thì cũng chờ đến mai rồi nói đi, ngủ vẫn là quan trọng nhất.
Nhưng mà vừa chui vào trong chăn Hạ Quân lại cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, Chuyện này… Cái này… Đây không phải là người sao? Cái cơ thể chân chân thật thật đang đụng vào này Hạ Quân tuyệt đối không thể nhận thức sai được, chẳng nhẽ là thằng ranh con Trương Hách kia? Nhưng mà không đúng nha, thằng ranh hỗn láo kia tại sao lại đến đây chứ? Vừa nãy không phải còn đang cùng cái vị nam nhân yêu đội lốt người kia đẩy đưa vui mừng sao.
Hạ Quân cảnh giác mò lấy con dao bên cạnh, muốn vén chăn ra, lại bị một cánh tay kéo lại, “Đại ca…”
Trong bóng tối truyền đến một giọng nói khàn khàn, đây là giọng của Đại Hắc mà.
Đầu óc Hạ Quân nhất thời có chút hỗn loạn, “Đại Hắc? Chú mày tại sao lại ở chỗ này?”
Cái cơ thể kia đột nhiên kéo Hạ Quân lại gần, hai tay anh vòng lấy eo Hạ Quân, cơ thể kia nóng bỏng tới dọa người.
Đại Hắc tựa đầu lên vai Hạ Quân, “Đại ca… Nếu như anh có thể chấp nhận hắn, vậy tại sao lại không thể chấp nhận em chứ? Em có chỗ nào không tốt?”
Lồng ngực của Đại Hắc tản ra nhiệt độ nóng rực, Hạ Quân có chút nhức đầu đẩy anh ra: “Đại Hắc, chú mày đang làm cái gì vậy?’
“Tại sao em lại không được.” Giọng điệu của đối phương vô cùng cố chấp, Hạ Quân không nói gì.
Đại Hắc liền chồm dậy, đặt Hạ Quân ở trên thân mình, anh nói: “Đại ca, nếu như anh muốn, em tình nguyện nằm dưới thân anh, vì anh làm bất cứ chuyện gì.
Anh muốn gì em cũng có thể cho anh.”
Hạ Quân nhếch mép cười lạnh, gã ngồi xuống đẩy Đại Hắc qua một bên, tay nhanh chóng lục lại quần áo vứt lên người Đại Hắc, “Chú mày đã ở bên cạnh anh đây một thời gian dài như vậy rồi, anh cứ nghĩ chú sẽ hiểu anh hơn.”
Giọng điệu này có chút bình tĩnh, ngoài dự tính của Đại Hắc, sự quở trách trong dự liệu chưa từng xuất hiện, nhưng những gì anh mong muốn không phải những thứ này.
“Tại sao không thể là em! Em rõ ràng có thể vì anh làm nhiều chuyện như vậy cơ mà! Hắn có thể thì em cũng có thể! Anh biết em có thể làm được mà!” Giọng điệu của Đại Hắc có chút kích động, đây là lần đầu tiên Hạ Quân nhìn thấy dáng vẻ như vậy của anh.
Từ trước đến giờ Đại Hắc vốn không thích nói chuyện, tính tình tương đối kín đáo, giọng điệu tức giận như vậy thật sự là lần đầu nghe thấy.
Đứa nhỏ này chí ít đã từng chưa bao giờ phản bác gã, làm trái ý nguyện của gã.
Hạ Quân đưa tay ra chạm vào trán của Đại Hắc, nhưng mà tình trạng này dường như lại không phải phát sốt, toàn thân từ trên xuống dưới nóng bỏng, thậm chí cái người mặt luôn bình tĩnh lúc này hô hấp lại có chút gấp gáp.
Âm thanh này… có chút ám muội.
Nếu như là ban ngày thì sẽ nhìn thấy sắc mặt của Hạ Quân đen đi bao nhiêu phần.
Gã kéo Đại Hắc ra ngoài cửa, chỉ ra bên ngoài lạnh giọng nói: “Anh đây không cần biết tại sao chú mày lại đột nhiên biến thành như vậy, chuyện ngày hôm nay coi như là không tồn tại, chú mày mà trở về phòng tắm rửa, việc này chờ mai lại nói.”
“Rõ ràng chính là em mà, không phải sao?” Đại Hắc có chút chật vật đứng ngoài cửa, anh có chút tự giễu cười cười, “Anh rõ ràng biết, biết rằng em thích anh, đã thích từ rất lâu rồi, tại sao không chịu nói gì?”
“Mày đang nói bậy nói bạ cái gì thế hả?! Thằng mất dạy này! Mày có tin bây giờ ông đây sẽ giết mày không?!” Hạ Quân không biết tại sao trong nháy mắt lại trở nên táo bạo, đột nhiên hung hăng vung một đấm về phía Đại Hắc.
Đại Hắc không tránh đi, anh cúi đầu, hai người trầm mặc rất lâu, Đại Hắc cứng ngắc giơ tay tiến lên nắm lấy tay Hạ Quân, “Đại ca, tại sao khi đó anh lại muốn thu dưỡng em.”
Hạ Quân không nói gì.
Đại Hắc buông tay gã ra, nhấc chân bước ra ngoài cửa: “Xin lỗi, đại ca.
Hôm nay có vẻ em đã uống quá chén rồi.
Hi vọng anh không để trong lòng.”
Anh lảo đảo nghiêng ngả chạy đi.
Hạ Quân đứng ở cửa phòng mặt không thay đổi nhìn anh chạy xa.
Anh đã từng là một đứa nhóc nhỏ bé, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng chẳng chịu nói nhiều vài câu.
Vào lúc ấy gã còn ngại đứa nhỏ này có chút quái gở, lo lắng thay anh; vậy mà sau khi lớn lên, cái gì cũng thay đổi.
Đều vượt ngoài dự đoán của Hạ Quân.
Ánh mắt của Hạ Quân tối sầm xuống, sau đó trầm mặc xoay người đóng cửa lại.
Trên hành lang ngập tràn tiếng thở hổn hển nặng nề cùng với tiếng bước chân hỗn loạn, Đại Hắc chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, cơ thể nóng rực một cách kỳ lạ, cùng với nơi riêng tư phía dưới kia dằn vặt chính anh đến sắp đi không nổi.
Khi đi ngang qua phòng Diêu Ngân Tử, Đại Hắc dừng lại rồi tiến vào phòng.
Lúc này Diêu Ngân Tử đang ngồi ngay ngắn trên giường lau chùi thanh kiếm gỗ đào bảo bối của y, Đại Hắc chật vật cứ như vậy xuất hiện ở trong tầm mắt y: mặt mày đỏ chót, hung hăng cau mày nhìn Diêu Ngân Tử.
Diêu Ngân Tử nhàn nhạt liếc nhìn anh, sau đó lại chà chà thanh kiếm trên tay, hỏi: “Thuốc của bần đạo dùng tốt chứ hả?”
“Mau, mau giải công hiệu của loại thuốc này cho ta.” Cẳng chân Đại Hắc mềm nhũn, quỳ gối tại chỗ.
Anh lôi kéo quần áo trên người mình, mồ hôi hột lớn như hạt đậu chảy từ trên trán xuống, chỉ trong chốc lát quần áo đã thấm đẫm mồ hôi, nhìn qua vô cùng thống khổ.
Diêu Ngân Tử thả thanh kiếm gỗ của mình xuống nhìn anh, sau đó suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu: “Trong thời gian ngắn như thế này bần đạo không thể nào tìm được thuốc giải.
Nếu như ngươi có ý chí mạnh mẽ một chút, nhẫn nại đợi đến sáng sớm ngày mai thì dược hiệu sẽ tự động biến mất.”
“A…” Đại Hắc trên người không còn một mảnh vải lúc này đang cố gắng áp chế những xao động dục vọng trong cơ thể, nhìn thấy Diêu Ngân Tử đang ngồi ở trên giường, gương mặt nhìn có chút thanh tú dưới ánh đèn hiện ra cực kỳ ôn hòa, anh cảm thấy dục vọng trong cơ thể mình càng phát ra mãnh liệt.
Diêu Ngân Tử nhìn anh không nói lời nào, sau đó nhàn nhạt nói một câu: “Bần đạo thấy tội cho ngươi mà cũng không giúp gì được, nhưng ngươi có thể đi tìm một nữ nhân tới giải quyết.”
Đại Hắc đang quỳ trên mặt đất đột nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu xông về phía Diêu Ngân Tử đang ở trên giường.
Nửa đêm canh ba, có một căn phòng thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng rên đứt quãng đầy ám muội, trên giường ngổn ngang bề bộn, hai cơ thể trần truồng quấn quýt lấy nhau, cảnh tượng cực kỳ mập mờ ám muội.
Nam tử nằm đè ở phía trên co rút cơ thể lại, nhìn người dưới thân dược hiệu còn