Toàn bộ phế viện tối tăm, rơi vào một khoảng an tĩnh.
Điều duy nhất không giống với bên ngoài là, mấy chiếc đèn lồng không có xuất hiện ở đây.
Hạ Quân đang lo lắng sẽ không nhìn thấy gì thì tiểu hồ ly giật nhẹ ống tay áo của gã, nói: “Ngươi giúp ta một chút nào, móc cái đèn lồng ở túi áo sau lưng ta ra đi.”
“Sau lưng mi còn có thể giấu đèn lồng ý hả?” Hạ Quân kinh ngạc nhìn tiểu hồ ly, nửa tin nửa ngờ đưa tay ra thò vào trong túi áo sau lưng ả, chỉ mò được một cái giá gỗ.
Hạ Quân lấy nó ra: “Đây là cái mẹ gì? Sao mi bảo là có đèn lồng?”
Tiểu hồ ly đưa tay nhận lấy cái giá gỗ, biến thứ đó thành giá của một chiếc đèn lồng, sau đó móc ra một tờ giấy trắng dán lên, thắp sáng ngọn nến, động tác vô cùng liền mạch.
Hạ Quân nhìn mà há hốc miệng, sau đó chỉ vào cái đèn lồng lộ ra nụ cười “thân thiện”, “Được rồi, nhóc con, mi nói cho ông biết, mi ngày hôm nay là có chuẩn bị mà đến đúng không? Hả? Mi âm mưu đã bao lâu rồi?”
“Hứ, bị ngươi nhìn ra rồi!” Tiểu hồ ly mặt mày cáu giận thở dài, sau đó tát cái bốp một phát lên người Hạ Quân, “Hết cách rồi, nếu có sự lựa chọn ta cũng không muốn hy sinh ngươi, nơi này cũng chỉ có ngươi là con người, sau này ta còn có việc dùng đến ngươi.”
Hạ Quân nhếch mép nở nụ cười, “Đúng vậy, nơi này quả thật chỉ có một mình tao là con người.
Mi đúng là một con nhóc khốn nạn!” Nói xong mặt gã biến sắc, muốn giơ tay xách lấy cổ áo của tiểu hồ ly, nhưng bị ả nhanh nhẹn nhảy qua tránh được.
Ả cười hì hì với Hạ Quân: “Đừng làm tổn thương hòa khí anh em, ta làm như vậy cũng chính là vì chúng ta, nếu không thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của quỷ trấn thì chúng ta sẽ không qua nổi cửa ải tiếp theo.
Coi như có đi hỏi người khác thì bọn họ cũng sẽ trả lời giống ta thôi, cho nên ta đây cũng không tính là bẫy ngươi.
Ngươi phải tin tưởng ta, tin ta không sai đâu.”
“Vậy làm sao mi biết được quỷ trấn vốn dĩ có dáng vẻ gì?” Hạ Quân căn bản là không tin nổi con nhóc hỗn hào này.
“Ừm…” Tiểu hồ ly suy nghĩ một hồi, nói: “Gần đây ta có quan sát một chút, trên đường phố của cái quỷ trấn này tựa như một bóng quỷ cũng không thấy, ta cũng không biết quỷ trấn trước kia có dáng vẻ như thế nào, nhưng mà ta biết, chỉ cần giải quyết được cái vị tiên cô kia thì tất cả mọi thứ sẽ trở về nguyên trạng.
Tìm thấy những nữ nhân bị giam cầm kia, thả linh hồn của các nàng ra ngoài, sau đó giết tiên cô, sẽ khiến quỷ trấn khôi phục sự yên bình.”
Hạ Quân nghĩ một hồi, sau đó gật gật đầu: “Coi như mi nói có lý đi, vậy tại sao chỉ có hai ta hành động?”
Tiểu hồ ly nguýt dài một cái, không nhịn được mà phất phất tay: “Con mẹ nó ngươi vào lúc này còn so bì sức lực với ta làm cái gì, nếu tất cả đều chạy đến nơi này thì tất nhiên là tiên cô sẽ phát hiện ra.
Đừng có mà lằng nhằng nữa, đến lúc đó thì giải thích lại, hành động trước đã.”
Hai người nhấc theo chiếc đèn lồng lén lén lút lút âm thầm vào một gian nhà nhìn tương đối lớn.
Hạ Quân nhìn chiếc đèn lồng trong tay tiểu hồ ly hỏi một tiếng: “Mi là yêu quái mà cũng không nhìn rõ à?”
Tiểu hồ ly từ từ xoay đầu lại: “… Lúc đó ngươi tự sẽ rõ, đừng nóng vội, rất nhanh sẽ biết thôi.”
“Vậy chúng ta đi vòng vo lâu như vậy, cũng sắp đi hết cái chỗ rách nát này đến nơi rồi, làm cách nào mới có thể tìm được đây? Rốt cuộc là mi muốn tìm cái gì?”
“Nhanh hơn chút nữa, là nơi này chắc chắn không sai.” Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên nhìn đám hắc khí xung quanh nóc nhà, sau đó đưa đèn lồng cho Hạ Quân, “Khi mà ta gọi được mấy linh hồn đó ra thì ngươi phải chú ý bảo vệ ngọn lửa trong cái đèn lồng này, không được để nó tắt.”
Lại nói đến Trương Hách bên này, tiên cô nở nụ cười nhìn Trương Hách, trong mắt đong đẩy đưa tình, “Ngươi là người đẹp nhất mà ta từng thấy…”
Trương Hách tựa lưng ngồi trên ghế, ngón tay không ngừng mân mê cái roi trong tay, “Còn dung mạo của ngươi nữa kìa, sao không so sánh với nó?”
“Đương nhiên là ngươi xuất sắc hơn nhiều!” Tiên cô đáp lại rất nhanh, sau đó liền giấu đi cảm xúc trong mắt, hơi nhếch miệng lên, cười nói: “Ta rất thích vẽ vời, những cái khác ta không dám nói, chứ bất cứ người nào thông qua ngòi bút của ta vẽ ra đều sinh động đến tám, chín phần.”
“Ồ?” Trương Hách nở nụ cười, “Còn không biết tiên cô có sở thích này.”
“Không biết ta có thể vẽ cho ngươi một bức họa hay không?” Còn không đợi Trương Hách trả lời, tiên cô đã đặt cốc trà xuống, vỗ tay một cái gọi hạ nhân tới, “Mau chuẩn bị tờ giấy vẽ tốt nhất.”
Trương Hách không nói gì, vẫn duy trì nở nụ cười.
Chỉ trong chốc lát hạ nhân đã đem giấy vẽ ra, tiên cô kéo ống tay áo lên muốn bắt đầu động thủ, trong mắt không che giấu được mừng rỡ.
Tên hạ nhân kia đem giấy đặt ở bên cạnh tiên cô, tiên cô cúi đầu chuyên chú chuẩn bị cầm bút vẽ.
Tên kia hạ nhân đứng ở một bên liếc mắt nhìn Trương Hách, sau đó cúi đầu đi đến gần hắn, khi đi ngang qua người Trương Hách thì lơ đãng đụng vào đầu gối Trương Hách, cô “Oành” một tiếng quỳ xuống, mặt đầy hoảng sợ trừng lớn mắt dùng sức lắc đầu với Trương Hách, “Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Tiểu nhân không cố ý! Xin lỗi!” Cô quỳ trên mặt đất dập đầu đến sứt cả ra, kịch liệt lắc đầu, phản ứng có vẻ hơi phóng đại quá.
Tiên cô cau mày đạp một cước cho tên hạ nhân ngã xuống đất, giọng đầy tàn khốc nói: “Đồ hỗn láo này! Còn không cút ra ngoài cho ta!”
“Tiểu nhân không cố ý! Không phải cố ý!” Tên hạ nhân kia vẫn luôn dập đầu, sau đó vội vội vàng vàng lui xuống.
Trương Hách nhìn bóng người vội vã rời đi kia híp mắt không thấy rõ tâm tình, tiên cô ở bên cạnh mở miệng kéo tầm mắt kéo hắn trở lại: “Còn phải xin ngươi chuyên chú nhìn về phía bên này của ta, như vậy ta mới có thể vẽ cho tốt được.”
Nàng ôn hòa cười nhìn Trương Hách, cử chỉ ngược lại hoàn toàn với những hành động vừa rồi.
Trương Hách cũng không nói cái gì, liền như vậy nhìn hắn, vì vậy tiên cô bắt đầu chăm chú họa.
Đợi đến khi vẽ xong, tiên cô lại gọi một hạ nhân khác đến, nói: “Đem bức họa này treo ở ngoài kia cho khô một chút.”
Trương Hách nhìn động tác của ‘nàng’ có chút không hiểu hỏi: “Tại sao lại không cho ta nhìn chút nào vậy? Lại còn muốn đem ra ngoài phơi cho khô thì có hơi phiền phức đấy.” Đôi mắt u lục nhìn thẳng đối mắt với tiên cô, tiên cô rũ mi mắt xuống thong thả nhấp một ngụm trà: “Ở chỗ chúng ta thì tự nhiên là phải vậy.”
“Uống ngụm trà đi, đây là loại trà tốt nhất ở trấn chúng ta đấy.” Tiên cô rót cho Trương Hách một chén trà, Trương Hách nhận lấy rồi nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày nói: “Trà này mùi vị dường như có hơi quái lạ.”
Nghe thấy Trương Hách nói câu này, khóe miệng tiên cô đột nhiên cong lên, ‘nàng’ lại rót thêm một chén cho Trương Hách, nụ cười nơi khóe miệng kia có chút kỳ quái: “Trà này đương nhiên là quái lạ, lần trước ngươi không uống, thực sự là rất đáng tiếc.”
Vừa dứt lời, đôi mắt Trương Hách đã khép chặt lại, mềm nhũn dựa vào ghế, bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy hình ảnh này, tiên cô cười cười, từ trong ống tay áo lấy ra môt con dao, rạch một đường trên ngón tay Trương Hách, lấy một ít máu của hắn rồi hô với ra ngoài: “Mang đèn lồng đã làm xong ra đây.”
Đợi hạ nhân cầm đèn lồng tới, tiên cô mang vẻ mặt đầy tham lam nhìn đèn lồng trước mặt, bàn tay tinh tế xoa xoa lên khuôn mặt của Trương Hách, nhẹ giọng thủ thỉ nói: “Quả thực là một người tuyệt mỹ, chưa từng nhìn thấy nam nhân nào lại có thể đẹp như vậy, vừa vặn rất xứng với ta… Ngươi là nam nhân đầu tiên được xuất hiện ở trên đèn lồng đấy, đây là vinh hạnh của ngươi…”
Tiên cô si mê hôn lên cái đèn lồng kia, sau đó đưa đôi mắt dính đầy máu ra bôi lên trên đèn lồng, một đống đèn lồng lớn phát ra ánh sáng rực rỡ đem nó lên cao, những vết máu được bôi lên trên giấy thế nhưng không hề để lại dấu vết nào.
Tiên cô đứng lên, ‘nàng’ mỉm cười cầm cái đèn lồng treo giữa đại sảnh, sau đó từ từ lại gần Trương Hách, vào lúc con dao của ‘nàng’ sắp tới gần cổ Trương Hách thì một cây roi đột nhiên cuốn tay nàng lại.
Trương Hách vốn đang nằm úp sấp ngẩng đầu lên, mang theo một nụ cười mê hoặc lòng người nhìn ‘nàng’, nhẹ giọng hỏi: “Dung mạo của Gia là thứ mà ngươi muốn có là có thể được sao? Hả?”
“Ngươi lừa ta?!” Tiên cô tức giận nhíu mày, ‘nàng’ lùi về sau một cước, tránh thoát khỏi sự trói buộc của Trương Hách.
Sau đó nàng cầm con dao trên tay hung tợn đâm