Một thanh kiếm gỗ đào đâm thẳng về phía trước, chắn ngay giữa Hạ Quân và Trương Hách.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều khựng lại.
“Ngươi suýt thì giết hắn rồi!” Tiểu hồ ly sợ hãi kêu lên, bất khả tư nghị nhìn Diêu Ngân Tử.
Diêu Ngân Tử nhàn nhạt thu kiếm về, “Nếu bần đạo không ra tay, chỉ sợ hắn sẽ chết thật.” Dứt lời, y nhìn về phía Trương Hách.
Bàn tay cầm roi của Trương Hách khẽ giật.
Da dẻ trên mu bàn tay ấy căng chặt, như thể trong giây tiếp theo sẽ lập tức tấn công.
Trương Hách nhếch miệng cười khiêu khích: “Nói như thế có nghĩa là ngươi đang giúp hắn?”
Diêu Ngân Tử liếc mắt nhìn Hạ Quân đang không có cách nào nhúc nhích, hỏi Trương Hách: “Vậy ngươi đang nghi ngờ cái gì?”
Ngay khi Diêu Ngân Tử vừa mới dứt lời, Hạ Quân đột nhiên mở ra xiềng xích của linh lực, hai mắt đỏ rực, lùi về phía sau mấy bước, tách khỏi hai người kia.
“Giết hắn… Giết hắn… Giết hắn…” Trong đầu gã vang lên một giọng nói, “Mau giết hắn đi… Giết hắn…” Hạ Quân cầm con dao trên người, từ từ đưa tay lên như một con quỷ.
Ánh mắt Trương Hách chậm rãi trầm xuống, tản ra khí tức nguy hiểm mà nhìn chằm chằm vào tay Hạ Quân.
Diêu Ngân Tử cũng không không làm gì khác, mà tiểu hồ ly thì đầy nghi ngờ nhìn ba người này.
Thân thể Hạ Quân đột nhiên co quắp, gân xanh trên trán nổi lên, tay chân luống cuống.
Gã như đang muốn chống lại gì đó, nhấc chân cứng ngắc bước đến bên cạnh Trương Hách.
Mà khi Hạ Quân đang từng bước bước tới, hai mặt Trương Hách cũng híp lại từng chút , từng chút một.
Diêu Ngân Tử cau mày.
Gần rồi, gần rồi.
Vừa lúc đó, Hạ Quân đột nhiên mạnh mẽ xoay người lại, cầm con dao trong tay kia hung hăng đâm vào ngực mình.
“A!”
Một tiếng kêu đau cất lên, Hạ Quân hai gối chấm đất, cơ thể quỳ trên mặt đất co giật từng hồi.
Trương Hách đang nghiêng người sang một bên thế nhưng lại hơi thư giãn.
Hắn nhìn dòng máu trên ngực Hạ Quân đang nhuốm đỏ mặt đất, lông mày lại nhíu lại.
Phía sau Hạ Quân đột nhiên xuất hiện một linh hồn màu đen.
Linh hồn kia biến thành hình người, nửa người hòa vào với Hạ Quân.
Hai tay nó nắm lấy tay Hạ Quân, từ từ đâm con dao kia vào sâu trong lồng ngực gã.
Máu tí tách chảy xuống.
Bóng đen từ từ quay đầu lại, hóa ra là khuôn mặt của Trương Thừa vốn đã chết!
Khóe miệng Trương Thừa nhếch lên một nụ cười quái dị, “Nếu hắn không chịu giết ngươi, vậy thì ta sẽ khiến hắn phải đồng quy vu tận với ta.” Dứt lời, cậu ta lại dùng thêm chút sức, cả khuôn mặt của Hạ Quân đều nhăn lại.
Vẻ mặt của Trương Thừa cũng trở nên đau đớn.
Cậu ta ôm chặt lấy Hạ Quân từ phía sau, ấn toàn bộ con dao kia vào trong lồng ngực gã, “Nếu không thể giết chúng, vậy chúng ta cùng đồng quy vu tận đi… Cùng chết thì ít ra còn có bạn… Là do ngươi không cứu ta trước…”
Đồng tử của Trương Hách co rút kịch liệt, roi trên tay hắn phi ra, quấn lấy Hạ Quân.
Ngay cả lúc quấn lấy Trương Thừa thì roi cũng không dừng lại, chỉ đơn giản là quấn thật chặt quanh Hạ Quân.
Trương Hách sa sầm mặt mũi.
Trương Thừa nở nụ cười, “Ngươi muốn giết ta? Đơn giản thôi, giết hắn là có thể giết ta…”
“Đáng chết!” Ánh mắt Trương Hách tối lại, “Thì ra trước giờ vẫn là ngươi làm bậy.”
“A…” Trương Thừa lạnh giọng nở nụ cười.
“Buông hắn ra, gia có thể tha cho ngươi không chết.” Trương Hách hung hăng nhìn cậu ta chằm chằm.
Trương Thừa nở nụ cười: “Lời của ngươi có thể tin… A!”
“Bằng!” Lời còn chưa nói hết, một tiếng súng vang lên.
Trương Thừa ngậm miệng, không tin nổi mà trợn mắt nhìn chằm chằm về phía sau Trương Hách.
Cậu ta chậm rãi cúi đầu, nhìn cái động bị đạn bắn mở trên ngực Hạ Quân.
Trong cổ họng truyền ra một âm thanh kỳ quái đứt quãng, nói một câu mãi không xong nổi, “Ngươi… ngươi…”
Còn chưa kịp nói gì nữa, bóng đen kia liền chậm rãi biến mất.
Cả người Hạ Quân xụi lơ, ngã trên đất.
Trương Hách bình tĩnh nhìn mọi thứ trước mắt.
Thế nhưng chỉ cần người quan sát kỹ càng một chút là sẽ phát hiện tay trong tay áo của hắn đang hơi run lên.
Đại Hắc cầm súng đứng sau lưng Trương Hách.
Mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Quân.
Từ lúc nổ súng cho đến lúc Hạ Quân ngã xuống đất.
Anh thất thần nhìn Hạ Quân nằm trên mặt đất, ngón tay giật giật, cây súng trong tay rơi xuống đất.
“Đại ca…”
“Thiếp đã chờ mấy trăm năm rồi, Vinh ca, cớ gì chàng phải gạt thiếp? Thiếp ngày đêm đều chờ, chờ chàng về.
Chỉ cần chàng về rồi dẫn thiếp đi là tốt rồi.
Cớ gì phải lừa thiếp vậy? Vinh ca, Vinh ca… Chàng mau nói cho Song Nhi biết đi, chàng đang ở đâu? Tại sao mãi vẫn chưa đi tìm thiếp?”
“Vinh ca, nếu như tìm được hoa Vĩnh Sinh, có phải là chàng sẽ dẫn thiếp đi hay không? Cùng thiếp rời khỏi thôn Hạ Chương?”
“Đúng.”
“Vinh ca, nếu như không có hoa Vĩnh Sinh thì sao?”
“Không thể, chắc chắn nó có tồn tại.”
“Có thể đừng mơ tưởng về hoa Vĩnh Sinh nữa được không, chúng ta chỉ là những người bình thường…”
“Ta muốn được bất tử.
Song Nhi, nàng biết ta muốn gì mà, nàng phải biết chứ.” Nam nhân lạnh giọng ngắt lời nữ nhân kia.
“Nhưng mà cũng không nên hủy diệt toàn bộ tính mạng của dân làng chứ!” Người nữ sắc mặt tái nhợt kêu lên, nàng kéo tay nam nhân lại, nước mắt lưng tròng: “Vinh ca, xin chàng hãy nghe thiếp một lần, đừng đi sai đường nữa.”
“Bởi vì bọn họ đã biết bí mật này, ta không có lựa chọn nào khác.
Song Nhi, nàng phải tin tưởng ta, ta bất kể có làm tổn thương ai thì cũng sẽ không làm hại nàng.” Nam tử kia lau nước mắt của nàng, “Nàng chỉ cần chờ tin tốt của ta thôi.
Ta sẽ dẫn nàng ra khỏi cái thôn này.”
Nữ nhân trầm mặc, qua một lúc lâu, nàng hỏi: “Vinh ca, chàng yêu thiếp không?”
“…” Nam tử yên lặng một hồi, “Ta coi nàng như muội muội, nàng là người quan trọng nhất trong đời của ta.”
Nữ nhân cong khóe miệng cười, nước mắt tuôn như mưa, “Được, thiếp nghe lời chàng.”
Trong khoảnh khắc mà mọi người đều chưa kịp hoàn hồn, Đại Hắc đã chạy về phía trước cõng Hạ Quân lên lưng, sau đó chạy trốn về phía cửa động.
Cái cửa động bị phong bế kia đột nhiên lóe lên một vệt sáng, Đại Hắc tiến vào cái lối ra kia, chạy ra ngoài.
Ánh mắt của Trương Hách trầm xuống, chạy theo.
“Xin lỗi, xin lỗi, đại ca.” Đại hắc lắc đầu, bước chân càng tăng nhanh, xuyên qua khu rừng rậm.
Hạ Quân vốn đã ngất đi lúc này mở mắt ra, gã cong khóe miệng cười cười: “Suýt chút