Hai người dạo bộ trong rừng rậm.
Yên tĩnh hồi lâu, Hạ Quân quay đầu hỏi Đại Hắc: “Vừa nãy ngươi làm cách nào để đưa ta ra ngoài?” Trên người gã lúc này đầy máu tươi, thế nhưng nom gã lại như chẳng có gì mà nhìn Đại Hắc.
Đại Hắc mím môi nói: “Chúng ta chưa từng ra ngoài.”
“Hiện tại chúng ta đang ở đâu?”
“Quá khứ của đại ca.”
Đại Hắc cúi đầu, “Xin lỗi, đại ca.
Chỉ có như vậy thì đám người Trương Hách mới không tìm được chúng ta.”
Hạ Quân không nói gì, gã thấp giọng cười cười, sau đó vung vung tay, tiếp tục đi về phía trước.
“Quá khứ của ta, ngươi không thấy được.” Hạ Quân nhếch miệng, trong mắt mang theo ý cười đầy ẩn ý.
Có đôi khi, Hạ Quân sẽ có cảm giác Đại Hắc như thể đứa nhỏ gặp trong quỷ trấn kia.
Hai người họ đều đã từng trải qua những chuyện tương tự.
Mà ngay khi đứa nhỏ này đang trong lúc tuyệt vọng nhất, nếu ngươi vươn tay ra cứu giúp, nó sẽ có thể vì người nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
“Đại ca, đi một đoạn vòng qua con đường phía trước, chính là thôn Hạ Chương.” Đại Hắc dừng bước, anh cố ý đứng trước mặt Hạ Quân, không lộ ra dấu vết mà chặn đường gã.
Hạ Quân làm sao sẽ không biết tâm tư của đứa bé này.
Gã vươn tay yếu ớt đẩy anh ra, “Lâu như vậy rồi, làm gì có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến ta nữa.”
Đại Hắc không nói gì, ung dung tránh ra, lẳng lặng theo sau Hạ Quân.
Anh nhìn máu tươi trên người Hạ Quân đang tí tách, tí tách rơi từng giọt xuống, rơi xuống đất, lún vào sâu trong bùn cát.
Đỏ đến lóa mắt.
Từ đầu đến cuối, anh đều không thấy vẻ mặt của người đàn ông này động đậy nửa điểm.
Không đau sao?
“Hình như chúng ta đến muộn rồi.” Giọng Hạ Quân trầm xuống.
Đại Hắc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong mắt Hạ Quân một màu đỏ hoe.
Cảnh tượng phía trước khiến gã khẽ nhíu mày.
Lớp cây cao lớn bao quanh thôn bị một đám khói dày đặc bao phủ.
Bầu trời lúc này cũng đang đỏ rực ánh lửa.
Hạ Quân nheo mắt lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tràng cảnh khi đó như hiện lại trong mắt gã.
Gã thừa nhận mình không phải là người tốt.
Mục đích gã tới thôn Hạ Chương chính là để tìm hoa Vĩnh Sinh.
Nhưng nếu không bị phát hiện, nếu không để những người trong thôn phát hiện, không có cây hòe chết tiệt kia lòng dạ độc ác dù cam tâm tình nguyện đồng quy vu tận với gã cũng không để gã được chết tử tế, không có trận hỏa hoạn này thì không phải gã đã tìm được hoa Vĩnh Sinh cho mình, trường sinh bất tử rồi sao? Và cả nữ tử kia nữa, nữ tử ngốc nghếch, một lòng si mê kia…
Liệu nàng có hận gã không? Nếu khi đó không phát hiện, bọn họ đã có thể ở bên nhau.
Hạ Quân sẽ làm bạn nàng, nhìn nàng bên mình chậm rãi già đi từng chút một, tận mắt chứng kiến nàng mồ yên mả đẹp.
Trong nháy mắt đó, Hạ Quân cảm giác mình hẳn là có yêu nàng.
Chỉ là nguyên do cừu hận khiến gã không hỏi cười khổ.
Cừu hận gã tích tụ hơn ba trăm năm thật sự là ở thôn Hạ Chương này, nơi đã hủy đi tất cả của gã, khiến gã không thể đoạt được hoa Vĩnh Sinh.
Dùng lý do như vậy để nói yêu nàng thì không khỏi quá gượng ép.
Chỉ là nàng hiện tại đang ở nơi đâu?
Năm ấy Hạ Quân vì tìm kiếm hoa Vĩnh Sinh trong truyền thuyết mà đến thôn Hạ Chương, ngụy trang thành một thầy trừ tà pháp lực cao cường mà lại hiền lành.
Thôn dân ai ấy cũng hoàn toàn tin tưởng gã.
Cũng chính là vào lúc ấy, gã gặp được nữ tử kia.
Một nữ tử xinh đẹp như đóa hoa, lúc cười lên mang theo một nét ngây thơ rực rỡ.
Nàng nói cho gã biết, nói tên nàng là Nhung Song.
Vào lúc ấy Hạ Quân không hề có chút tình cảm nào với nàng, một lòng chỉ muốn tìm kiếm hoa Vĩnh Sinh.
Gã đã bỏ ra năm năm để tìm được lối vào nơi có hoa Vĩnh Sinh, nhưng không khéo lại bị nàng phát hiện ra bí mật của bản thân.
Ngày đó gã thực sự đã có suy nghĩ sẽ tự tay giải quyết nàng, chẳng qua lúc đó mặt nàng luôn tràn ngập ý cười, nghiêng cổ hỏi gã: “Thiếp đã sớm biết chàng chẳng tốt đẹp gì, ha ha, nhưng mà chàng thật sự tin rằng trên đời tồn tại cái loại hoa Vĩnh Sinh ấy sao?”
Nụ cười như vậy, đương nhiên khiến cho gã không thể xuống tay được.
Sau đó gã mới biết, cha mẹ của Nhung Song cũng bởi vì đi tìm hoa Vĩnh Sinh mà