Mộ Thất Thất nghĩ rằng Cận Ngự làm vậy là muốn nhận phạt thay mình, cô không cảm kích, quỳ xuống theo sau Cận Ngự.
Mộ Thất Thất ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mộ Hán Khanh, nghiêm túc nói với vẻ mặt tráng sĩ liều chế: "Ông nội! Người nào làm người đó chịu! Chuyện hôm qua không liên quan gì đến anh ấy! Đó là chuyện của riêng cháu!”
Mộ Hán Khanh xanh mặt, nghe Mộ Thất Thất nói như vậy càng thêm tức giận, thở hổn hển.
Thiệu Nguyệt Vân nhỏ tiếng nhắc nhở: "Thất Thất! Cháu là con gái, sao có thể tùy tiện như vậy chứ? Cái gì gọi là không liên quan đến cậu ta? Cái gì gọi là chuyện của một mình cháu? Từ nhỏ bác gái đã giáo dục cháu như thế nào hả? Con gái! Lần đầu tiên! Là quan trọng nhất!”
Mộ Thất Thất bỗng nhiên không hiểu Thiệu Nguyệt Vân nói cái gì, vào đồn cảnh sát sao? Đúng là lần đầu tiên, cô liền đáp lại: "Tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng sau này cháu sẽ không xúc động như vậy nữa, lúc ấy cháu đột nhiên nông nổi..."
Quay lén video của Kha Nhược Tuyết đúng là một giây nông nổi của Mộ Thất Thất, nhưng trước mắt, cô căn bản không biết vấn đề cô nói với bọn họ và vấn để họ đang bàn bạc là hai chuyện khác nhau.
Bàn tay nặng nề của Mộ Hán Khanh đập mạnh lên bàn gỗ lim bên cạnh sô pha, giận dữ mắng: "Xúc động ư? Một giây nông nổi à? Một cô gái sao có thể nói như vậy được hả? Liêm sỉ của cháu vứt đâu rồi hả? Có phải bố cháu không còn thì không ai trong nhà có thể quản lý được cháu đúng không? Cháu có thể coi trời bằng vung đúng không?”
Mộ Thất Thất cúi đầu xuống, nhỏ tiếng nói: "Ông nội, cháu sai rồi..."
Cận Ngự đáp: "Ông nội! Cháu sẽ chịu trách nhiệm về chuyện tối qua, ông đừng trách cứ Thất Thất nữa!”
Mộ Viễn Hồng thấy gạo đã nấu thành cơm, chuyện cũng không thể cứ cầm cự mãi được, liền nói: "Bố à! Cận Ngự là học trò ưu tú nhất của Viễn Nho, nhân phẩm gia thế thế nào chúng ta cũng đã biết rõ, thời buổi bây giờ không giống như ngày xưa, người trẻ tuổi khó tránh khỏi cởi mở một chút! Bố xem, tối hôm qua hai đứa mới làm sai chuyện, sáng sớm hôm nay không phải đã đến chịu tội với bố rồi sao? Bố cũng bớt giận! Con thấy Cận Ngự rất tốt! Bố nên thành toàn cho chúng nó đi!”
Mộ Hán Khanh im lặng.
Thiệu Nguyệt Vân lớn tiếng nói: "Lão Mộ! Thất Thất mới bao nhiêu tuổi? Còn chưa tốt nghiệp, có phải quá sớm để nói chuyện này không?”
Mộ Viễn Hồng nhìn Thiệu Nguyệt Vân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dịu dàng: "Ngưng An tốt nghiệp đại học, ngay cả nghiên cứu sinh cũng đã học xong, nhưng thế nào? Con bé đã hai mươi chín tuổi, còn không phải là chưa gả ra ngoài sao? Nếu như Thất Thất cũng giống như con bé, đến lúc đó bà không phải lo một người, bà còn phải lo hai người!”
Mộ Thất Thất như rơi vào trong sương mù, nhíu mày, mù mờ hỏi: "Cả nhà đang nói chuyện gì vậy?”
Mộ Viễn Hồng và Thiệu Nguyệt Vân gần như đồng thanh nói: "Đương nhiên là hôn sự của cháu rồi!”
Mộ Thất Thất lập tức xù lông, đứng lên từ trên mặt đất, hỏi ngược lại: "Hôn sự của ai? Ai nói cháu sắp kết hôn?”
Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Hán Khanh nhìn vào Mộ Thất Thất, lớn tiếng nói: "Quỳ xuống!”
Mộ Thất Thất không dám không nghe lời của ông nội, liền quỳ xuống.
Mộ Hán Khanh nhìn Cận Ngự hỏi: “Cậu và Thất Thất định khi nào kết hôn?"
"Ngày mai chúng cháu sẽ đi lãnh giấy chứng nhận!" Cận Ngự đáp.
Cuối cùng Mộ Thất Thất cũng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hai tay đẩy Cận Ngự lớn tiếng nói: "Tên cầm thú! Ai nói tôi sẽ kết hôn với anh chứ?”
Cận Ngự nhìn Mộ Thất Thất, ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng: "Anh sẽ chịu trách nhiệm chuyện xảy ra tối hôm qua, bây giờ em là người của anh, không gả cho anh, em còn có thể gả cho ai?”
Mộ Thất Thất trả lời: "Tối hôm qua anh làm gì mà phải chịu trách nhiệm với tôi?"
“Không phải tối hôm qua em ở nhà anh sao?” Cận Ngự hỏi ngược lại.
Mộ Thất Thất cảm thấy không nên nói chuyện này, lập tức đỏ mặt, cắn răng nói: "Nếu anh dám nói lung tung, tôi sẽ..."
Mộ Thất Thất chưa kịp nói xong, Mộ Hán Khanh đã ngắt ngang: "Câm miệng!”
Mộ Thất Thất cảm thấy uất ức, hai đôi mắt đầy nước mắt, nhìn Mộ Hán Khanh nói: "Ông nội! Đừng nghe anh ta nói bậy! Anh ta là một tên lừa đảo!”
Mộ Hán Khanh đáp: "Ông nội tuy đã già, nhưng nhìn mắt người vẫn không có mờ! Cận Ngự có phải là tên lừa đảo hay không, ông nội thấy rõ!”
Mộ Hán Khanh dừng một lúc lâu rồi tiếp tục nói: "Ông đồng ý hôn sự này!”
Mộ Thất Thất vừa