Hai tay của Cận Ngự nắm chặt hai cánh tay mảnh khảnh của Mộ Thất Thất, cả người vững vàng chặn cô ở góc tường: "Muốn chạy à?"
Mộ Thất Thất bị khóa không thể nhúc nhích, lạnh lùng nói: "Tôi muốn chạy đấy!”
Ngón tay thon dài của tay phải Cận Ngự lướt qua chiếc cổ trắng nõn của Mộ Thất Thất, giọng nói thu hút đánh vào tai Mộ Thất Thất: "Ông nội bảo thủ, con gái của nhà họ Mộ chắc chắn phải gả cho người đàn ông đầu tiên có được cô ấy! Em không chạy thoát được đâu!”
Cận Ngự nắm chắc điểm này của Mộ Hán Khanh nên mới sáng sớm tới cửa cầu hôn, đồng thời cũng tính chuẩn được hết đường chối cãi của Mộ Thất Thất.
Mộ Thất Thất cảm thấy nơi mà ngón tay Cận Ngự chạm vào tê dại khó hiểu, cơ thể dần dần không giãy dụa nữa, nhưng ý thức của cô vẫn còn tỉnh táo, trả lời: "Đồ cầm thú! Chúng ta không làm gì cả!"
“Vậy sao?" Cận Ngự dịu dàng hỏi, tay trái mò ra sau lưng Mộ Thất Thất, kéo cô về khiến hai người càng gần nhau hơn.
Tiếng thở dốc của Mộ Thất Thất ngày càng rõ hơn, trái tim đập một cách dữ dội, cảnh cáo nói: "Anh đừng có mà làm bậy! Tôi la lên đó!”
Cận Ngự không để ý, tay trái thăm dò vào vạt áo Mộ Thất Thất, ngón tay ấm áp chạm vào một chỗ mềm mại.
Mộ Thất Thất sợ hãi: "Cứu!”
Chữ "mạng" còn chưa ra khỏi miệng đã bị nụ hôn bá đạo của Cận Ngự phủ lên.
Mộ Thất Thất giãy dụa, nhưng thứ đổi lại không phải sự thương hương tiếc ngọc, mà khiến người đàn ông càng thêm điên cuồng công kích.
Ngón tay của Cận Ngự vén làn váy Mộ Thất Thất lên, ý thức cuối cùng của Mộ Thất Thất là dùng cả hai chân liều mạng.
Tất cả mọi thứ đến đây đột nhiên dừng lại.
Môi của Cận Ngự trượt về phía tai Mộ Thất Thất, cắn vào vành tai hơi phiếm hồng, nhẹ nhàng hỏi: "Em còn dám nói chúng ta chưa từng làm gì sao?”
Mộ Thất Thất không trả lời, ý thức còn chưa khôi phục từ trong màn nóng bỏng vừa rồi.
Cận Ngự Thám đưa tay vào quần áo Mộ Thất Thất, cài nút áo cho cô, lúc chỉnh sửa quần áo, giữa hai hàng lông mày Cận Ngự khẽ nhíu lại, nói với giọng điệu trầm thấp: "Quần áo nhăn nheo eoi62, chồng mua cho em một cái mới!”
Cả người Mộ Thất Thất xụi lơ đi về phía ghế ngồi bên cạnh, nhìn Cận Ngự thay quần áo thắt cà vạt ở trước mặt mình, ai có thể nghĩ đến một người đường đường là một quân tử, mấy phút trước còn là một cầm thú chưa thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ.
Cận Ngự đi ra khỏi phòng thay đồ, lúc quay lại, trong tay đã xách theo một bộ váy thục nữ, màu sắc trên váy cùng màu cà vạt của anh vừa vặn tương xứng.
“Thay vào!”
Cận Ngự nói xong, nhưng Mộ Thất Thất vẫn ngồi trên ghế, không nhúc nhích.
“Muốn chồng thay cho em à?” Cận Ngự hỏi, đi từng bước vươn người về phía trước.
Mộ Thất Thất không khỏi nổi da gà, vội vàng đứng dậy cướp lấy quần áo trong tay Mạt Ngự, đẩy anh nói: "Cút đi! Tôi tự thay!”
Cận Ngự nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, dặn dò: "Hai phút! Thay quần áo xong mau đi ra!"
“Hai phút anh đi mà thay? Váy này nhiều lớp như vậy, cũng phải năm phút mới mặc xong!”
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi không biết lần sau có thương hương tiếc ngọc như vừa rồi hay không!”
Mộ Thất Thất liếc mắt một cái, vừa rồi mà gọi là thương hương tiếc ngọc à? Thiếu chút nữa đã không còn sự trong sạch cô giữ gần hai mươi năm.
Cận Ngự thấy Mộ Thất Thất vẫn ngẩn người ở đó, liền hỏi: "Hay là bây giờ em không kịp chờ đợi muốn đi sâu thêm một bước nữa?"
“Đồ cầm thú! Đi ra ngoài!”
Cận Ngự nhìn đồng hồ đeo tay một lần nữa: "Em còn một phút hai mươi giây, đừng có chậm trễ! Nếu không thì em tự gánh lấy hậu quả!”
Sau năm phút, Mộ Thất Thất mở cửa phòng thay đồ ra, Cận Ngự đút hai tay vào túi quần, đứng ở cửa với vẻ mặt u ám.
"Không nghe lời, nên dạy dỗ lại!”
Mộ Thất Thất lầm bầm nói: "Tôi đã nói mất năm phút! Vừa đúng!”
Cận Ngự nắm chặt cổ tay Mộ Thất Thất vừa đi ra ngoài vừa nói: "Em sẽ trả giá vì sự chậm trễ của em!”
Bọn họ đi ra khỏi trung tâm thương mại, Cận Ngự dẫn Mộ Thất Thất đi thẳng đến Cận Phủ, Nghi Viên.
Cửa lớn biệt thự mở ra, Cận Ngự dắt Mộ Thất Thất với vẻ mặt không tình nguyện đi thẳng vào.
Khi đi qua một đoạn hành lang dài, trong phòng khách truyền đến tiếng TV.
“Ông nội! Bà nội! Cháu về rồi!" Cận Ngự còn chưa tới gần đã lễ phép chào trước.
Tầm mắt Lư Ngọc Thanh dời sang từ trên TV, sau đó tháo kính lão xuống, nhìn về phía hai người đã đến gần.
"Thất Thất cũng tới rồi!” Giọng nói của Lư Ngọc Thanh đầy vẻ cưng chiều.
"Bà nội Cận!” Mộ Thất Thất khẽ cúi đầu, nhỏ tiếng chào, hoàn toàn không còn dáng vẻ vui vẻ ngày thường.
Lư Ngọc Thanh vẫy tay với Mộ Thất Thất: "Thất Thất! Mau tới đây! Cái miệng nhỏ nhắn này sao vậy, có phải đang không vui không? Anh Ngự cháu đã ăn hϊếp cháu đúng không?”
Mộ Thất Thất buông Cận Ngự ra, bước nhanh đến trước người Lư Ngọc Thanh, quỳ gối xuống, ghé vào trong ngực bà cụ.
Lư Ngọc Thanh vừa vuốt ve lưng Mộ Thất Thất vừa nhìn Cận Ngự, trách cứ nói: "Cháu làm anh trai phải ra dáng anh trai nên có chứ! Xem cháu đã khiến Thất Thất của chúng ta tủi thân rồi này!”
Cận Ngự đáp lại: "Bà nội! Em ấy không phải là tủi thân mà là xấu hổ."
“Xấu hổ ư? Đây không phải là lần đầu tiên Thất Thất đến nhà chơi, xấu hổ cái gì chứ?”
Cận Ngự nghiêm túc nói: "Sau này cô ấy chính là cháu dâu của bà! Bà nói xem em ấy có xấu hổ không?”
Lư Ngọc Thanh kinh ngạc, không hiểu hỏi: "Cháu dâu gì?