Như Cận Ngự dự đoán, Mộ Thất Thất vẫn chưa đi xa.
Cận Ngự vừa đi ra khỏi cửa phòng luật sư liền nhìn thấy Mộ Thất Thất đứng một mình chờ ở trước thang máy, cúi đầu bĩu đôi môi nhỏ nhắn, đang dùng mũi chân đá vào góc tường.
"Đã rút kinh nghiệm rồi à! Sao không chạy đi?”
Cận Ngự đi lên trước ấn nút thang máy.
"Chạy trốn thì cũng phải có phí đường bộ đúng không? Trên người một xu cũng không có, bị anh cướp sạch rồi! "
Giọng nói của Mộ Thất Thất càng lúc càng nhỏ.
Cận Ngự không đáp lời, đôi môi mỏng dường như vừa lòng hơi cong lên.
Mộ Thất Thất liếc mắt nhìn anh, tiếp tục nói: "Năm ngàn đồng kia là tôi mượn, anh phải trả lại cho tôi!”
"Về mặt pháp lý, tôi không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào về các khoản nợ trước khi kết hôn của em.
" Một câu nói của Cận Ngự liền rũ sạch quan hệ.
Cơn thịnh nộ cố nhịn của Mộ Thất Thất lập tức bộc phát: "Anh không biết xấu hổ!"
“Muốn tôi trả lại số tiền này giúp em cũng không phải là không thể" Cận Ngự chuyển đề tài.
Mộ Thất Thất thở ra một hơi, nhịn một bụng tức giận, chờ Cận Ngự đàm phán điều kiện.
**
Nửa giờ sau, Học viện Ngoại giao.
Cận Ngự đỗ xe ở cổng trường, thân xe màu trắng rất bắt mắt, thỉnh thoảng hấp dẫn sự chú ý của học sinh qua lại.
Hai tay Mộ Thất Thất che trán, nhanh chóng nằm sấp xuống, chuyện cô được bao dưỡng đã truyền ra khắp trường học, nếu bây giờ bị người phát hiện cô ngồi trong xe Mercedes này thì không phải là không đánh đã khai sao?
"Em đến phòng giáo vụ xin nghỉ đi! Tôi sẽ trả tiền thay em!” Cận Ngự đưa ra điều kiện.
" Xin nghỉ gì? Tôi không xin nghỉ!”
“Em tự dưng vắng mặt hai ngày huấn luyện quân sự, hơn nữa bây giờ em vẫn là sinh viên quan trọng dưới sự giám sát của trường, em cảm thấy nhà trường không cho rằng em mất tích sao? Ngay cả một cuộc gọi xác nhận cũng không gọi cho em?"
Mộ Thất Thất nhận ra được điều gì, liền hỏi lại: "Anh xin nghỉ phép cho tôi à?”
Cận Ngự đưa tay lấy một túi giấy tờ từ ghế sau xe, xoay tay đặt lên đùi Mộ Thất Thất: "Cầm bản chẩn đoán tâm lý này đi xin nghỉ!”
Lửa giận trong lòng Mộ Thất Thất lập tức dâng lên, không để ý có thể bị người phát hiện hay không, ngồi thẳng người, cầm lấy túi tài liệu hung hăng ném vào trong ngực Cận Ngự: "Anh mới có bệnh đí! Này là làm giả! Tâm lý của tôi rất tốt! Không có bệnh!”
Cận Ngự cũng không tức giận, nói với giọng điệu lạnh nhạt: "Vậy em nói cho tôi biết, em định giải thích với nhà trường hai ngày nay em thế nào? Nói với trường rằng em tự dưng biến mất vô cớ là vì bị cảnh sát bắt để điều tra à?”
Mộ Thất Thất câm nín.
Cận Ngự nắm lấy tay Mộ Thất Thất, nhét túi tài liệu vào trong tay Mộ Thất Thất, tiếp tục nói: "Ngoan! Cầm tờ giấy khám bệnh này lên xin nghỉ phép, từ bây giờ, em là một bệnh nhân bị chấn thương tâm lý, cảnh sát có thể đến gặp người quen của em để thu thập bằng chứng,nên diễn xuất của em phải thật một chút!”
Mộ Thất Thất nghe mà như rơi vào sương mù: "Cảnh sát thu thập chứng cứ?”
“Nếu em không muốn bị nhốt vào gian phòng có người đã chết kia thì ngoan ngoãn nghe lời!”
Mộ Thất Thất sợ tới mức giật mình, không khỏi chột dạ, cô không bao giờ muốn trải nghiệm một đêm đó muốn lần nữa.
Ngón tay thon dài của Cận Ngự chạm vào gò má Mộ Thất Thất, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt hỏi: "Bây giờ em bị bệnh, có biết mình nên biểu hiện như thế nào không?”
Mộ Thất Thất lắc đầu.
Cận Ngự khẽ nhíu mày: "Hôm qua ở bệnh viện không phải đã dạy em rồi sao? Quên nhanh vậy à?”
Hai gò má Mộ Thất Thất ửng đỏ tạo nét đặc trưng của thiếu nữ, nhớ tới mười phút triền miên trên ghế, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối.
Mọi sự thay đổi trên mặt Mộ Thất Thất đều bị Cận Ngự thu hết vào mắt, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng trơn bóng kia với ánh mắt cưng chiều, thì thầm một câu: "Quên rồi thì để tôi dạy em lần nữa!”
Vừa dứt lời, một nụ hôn đã dán lên môi.
Mộ Thất Thất lại không giãy dụa, tùy ý để Cận Ngự kéo ôm vào trong ngực, thoả thích thực hiện cách vuốt ve của anh.
Cô không giãy dụa nhưng cũng không nghênh đón, giống như ôm một con búp bê mặc anh giày vò mà không có phản ứng gì.
Thật lâu sau, hai tay Cận Ngự nâng mặt Mộ Thất Thất, khẽ cắn môi cô, ôn nhu nói: "Chúc mừng sinh nhật!”
Cuối cùng, Cận Ngự nói một câu tiếng Pháp ngắn gọn, Mộ Thất Thất nghe không hiểu.
Câu tiếng Pháp đó là " Yêu em!”
Trong bầu không khí nóng bỏng, bàn tay nhỏ bé của Mộ Thất Thất chạm vào ngực Cận Ngự tìm kiếm, cuối cùng ở trong túi lót của bộ âu phục, lấy ra ví tiền của Cận Ngự.
Cận Ngự vốn còn thắc mắc, vừa rồi sao cô lại phối hợp như vậy, thì ra là muốn diễn.
Mộ Thất Thất đẩy Cận Ngự ra, nở nụ cười dựa vào cửa xe, vui vẻ mở ví tiền ra.
Nhưng chỉ một giây sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của Mộ Thất Thất liền xìu xuống, chỉ còn lại vẻ mặt thất vọng.
Trong ví chỉ có mấy cái thẻ, một tờ tiền cũng không có.
"Quỷ hẹp hòi! Không mang theo một xu nào! Đi ra ngoài không bao giờ trả tiền, đúng không?”
Mộ Thất Thất tức giận, nhưng có điều cô đã quên, với thân phận Cận Ngự, bình thường không có nhiều cơ hội sử dụng tiền mặt, cho dù là có thì bên cạnh cũng có Tư Đồ Sâm đi theo.
"Em muốn tiền để làm