Mộ Thất Thất đi thẳng về phía trước, đi vào phòng ngủ, trên giường tuyết trắng trải đầy cánh hoa hồng đỏ giống như phòng của người mới cưới.
Uy Vi An sau đó cũng đi theo vào, đóng cửa phòng ngủ, tiếng ồn ào náo nhiệt lập tức bị chặn ở ngoài cửa.
Mộ Thất Thất cúi người nhặt lên một cánh hoa hồng trên giường, nói: "Đồ đê tiện đúng là hèn hạ, không có giá trị! Cách trang trí giống phòng cưới này là để lát nữa hiến thân à?"
"Thất Thất! Cậu quá đáng rồi đó!”
“Quá đáng sao? Biết rõ hôm nay tôi tổ chức sinh nhật mà còn cố ý đặt phòng đối diện show ân ái, đây mới gọi là quá đáng đấy!”
Uy Vi An gượng cười hai tiếng, Mộ Thất Thất nhìn mà cảm thấy khó chịu.
Mộ Thất Thất nói tiếp: "Tám năm, tôi đúng là bị mù! Đừng tưởng rằng là cậu đã cướp được Tử Nghiêu, chỉ là tôi không muốn nên ném cho cậu đó!”
“Mộ Thất Thất!” Trong cơn giận dữ, Uy Vi An gọi đầy đủ tên của cô: "Thừa nhận mình thua rất khó đối với cậu sao?”
“Tôi thua ai?” Mộ Thất Thất cười lạnh hỏi ngược lại.
"Người Tử Nghiêu thích không phải là cậu! Cậu thua rồi!”
Những lời này của Uy Vi An lạnh lùng đâm vào đáy lòng Mộ Thất Thất, điều càng làm cho Mộ Thất Thất tức giận chính là người ở trước mặt kêu gào với cô, nói cho cô biết là cô thua rồi.
Mộ Thất Thất cắn răng kiềm chế cơn tức giận, gằn từng chữ nói: "Vừa rồi trước mặt nhiều người như vậy, tôi không vạch trần cậu là đã cho cậu mặt mũi rồi, sau này còn ở trước mặt tôi giả bộ vô tội! Tôi không mắc bẫy của cậu đâu.
”
"Tôi không sợ cậu vạch trần! Cùng lắm thì để cho tất cả mọi người biết, Tử Nghiêu mà cậu thầm mến ba năm không thích cậu! Cậu không dám nói bởi vì cậu cảm thấy mất mặt!”
Uy Vi An nói từng chữ đâm thẳng vào tim của Mộ Thất Thất.
Hai tay Mộ Thất Thất siết chặt lại, cố cố gắng khắc chế cảm xúc hỏi: “Có phảu bây giờ cậu cảm thấy rất thoả mãn đúng không?”
Uy Vi An mím môi, một lúc lâu sau mới đáp một câu: "Đúng!”
Mộ Thất Thất lạnh lùng hậm hừ một tiếng.
Uy Vi An tiếp tục nói: "Cho đến nay, thành tích của tôi không kém hơn cậu, nhưng trong mắt giáo viên, tất cả những lợi ích đều dành cho cậu! Cuộc thi diễn thuyết vào ngày thứ hai, tôi và cậu được dạy chung trong một tháng, cuối cùng bởi vì hạn chế số người, giáo viên không nghĩ ngợi liền loại bỏ tôi! Cuộc thi biện luận lớp 11, vì trường muốn bảo vệ nhóm của cậu ra khỏi vòng loại mà để nhóm của tôi đi để đối đầu với mười trường trung học và tôi đã trở thành bia đỡ đạn! Năm lớp 12, kết quả thi của hai người chúng ta giống hệt nhau, cùng nhau tham gia phỏng vấn học viện ngoại giao, nhưng cuối cùng người duy nhất được đưa vào danh sách là cậu chứ không phải tôi! Cậu có biết giáo viên chủ nhiệm đã nói gì với tôi không? Cô ấy nói, tôi có thể cạnh tranh với bất kì ai, nhưng riêng cậu thì không, cô ấy nói tôi sẽ cạnh tranh không lại! Còn nói rằng năm đó khi cậu được thăng chức trong trường chính là vì cậu được chiêu sinh đặc biệt!”
Mộ Thất Thất nghe xong liền hỏi lại: "Cho tới nay, cậu thua mà