Translator: Harn
Lâm Nhạc trong lòng đầy nghi hoặc nhìn ông chủ kiên nhẫn lau người cho Chúc Húc.
Nom chẳng khác nào một người phụ nữ đức hạnh, ấy nhầm phụ nam.
Núi băng tan chảy, không một ai lường được thay đổi lớn như vậy.
Sau khi lau xong, Lương Tiêu đắp chăn kín cho Chúc Húc, quay đầu nhìn Lâm Nhạc, "Cậu nhờ ai đó đi đặt mua một bộ họa cụ, không phân loại gì hết, mỗi thứ đều mua.
Đưa thẳng đến nhà mới, tìm một căn phòng có vị trí ánh sáng tốt rồi bày trí thành phòng vẽ."
"Phòng vẽ?" Trước giờ ông chủ nào có vẽ vời.
Lâm Nhạc nhìn về phía Chúc Húc đang nằm trên giường, chợt nhớ ra hình như Chúc Húc là sinh viên chuyên ngành mỹ thuật.
Đây là đã tính đến chuyện ở chung rồi á hả?
Lâm Nhạc nghi ngờ hỏi: "Ừ thì....!Sếp này tôi có thể hỏi một câu không, anh định để Chúc Húc dùng thân phận gì để bước vào nhà anh?" Mặc dù đây là chuyện riêng của ông chủ, cậu không nên hỏi nhiều.
Nhưng bây giờ Chúc Húc đang là người thực vật, không biết còn có thể tỉnh lại hay không, nếu hấp tấp ở chung như vậy, đối với hai người chẳng ai được lợi.
Lương Tiêu khựng lại, rũ mắt nhìn Chúc Húc rơi vào trầm tư.
Lâm Nhạc thử hỏi: "Là người gặp nạn ngoài ý muốn? Bạn bè? Hay là......"
Lương Tiêu cũng đang suy nghĩ.
Bây giờ Chúc Húc còn chưa tỉnh, nếu cứ chuyển vào ở nhà anh một cách không minh bạch như vậy, rất dễ dấy lên dư luận, không chỉ là người bên cạnh anh, mà còn cả người bên cạnh Chúc Húc.
Đương nhiên anh không muốn Chúc Húc bị người khác bàn tán.
Lâm Nhạc thấy anh hình như cũng đang do dự, thì tiếp tục nói: "Nếu chỉ là người gặp nạn ngoài ý muốn, chịu trách nhiệm đến chừng này là đã đủ nhiều rồi.
Nếu là bạn bè, anh cũng không thể chăm sóc cho cậu ấy cả đời được."
"Không phải bạn bè." Lương Tiêu bất chợt mở miệng.
Lâm Nhạc cố gắng kiềm chế vẻ mặt tò mò lại, rón rén hỏi, "Thế thì là....!đôi tình nhân?"
"Thế nào là tình nhân?"
Lâm Nhạc nghĩ nghĩ, "Tình nhân....!tình nhân là kiểu hai bên đều có tình cảm.
Gặp nhau thì sẽ thấy vui, không gặp thì sẽ thấy nhớ, muốn vĩnh viễn bảo vệ người đó bầu bạn với người đó.
Ai cũng không thể thay thế được người đó.
Chẳng hạn như có câu thơ "Hỏi thế gian tình ái là gì mà đôi lứa hẹn thề sống chết" nè."
Cậu nhún vai, "Ừm cũng kiểu kiểu giống vậy đó."
Tình cảm đôi bên, không thể thay thế, cùng thề sống chết.....
Lương Tiêu nghe xong thì im lặng một lúc lâu rồi chợt nở một nụ cười nhàn nhạt, "Cậu đi sắp xếp trước đi, chuyện chuyển nhà để mấy ngày nữa rồi nói sau."
Lâm Nhạc tỉnh lại từ trong vẻ mặt phá tan băng giá của ông chủ, mới hiểu ra ý của anh, rồi mỉm cười sáng tỏ, "Vâng."
Hầy, đúng thật là hòn đá nở hoa, sông băng tan chảy, nhà cũ rực lửa, làm sao mà đỡ được.
Cậu không khỏi nghĩ đến mấy ngày trước lúc đi đến Thiên Nhất Quán, tiểu đạo đồng kia nói duyên phận của ông chủ đã đến, sau đó lại nói là gạt anh ấy, có lẽ câu sau mới là câu nói dối nhỉ.
Đánh bậy đánh bạ mà cũng có bản lĩnh khá đấy, lần sau ghé thăm nhất định phải tìm tên nhóc kia hỏi cho ra nhẽ.
Tình yêu ôi sao đến nhanh quá tựa như cơn gió lốc~
*Cơn gió lốc - Châu Kiệt Luân
Lâm Nhạc ôm chồng văn kiện đã ký, ngâm nga khúc nhạc rời khỏi bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Lương Tiêu ngắm nhìn Chúc Húc, ngắm thật lâu, mới thu lại ánh nhìn.
Trong lòng là khát vọng và kỳ vọng chưa từng có.
Đây là động lực mà ngay cả anh trong những ngày mới thành lập công ty cũng chưa từng trải nghiệm qua.
Có mục tiêu mới thì ắt phải có kế hoạch mới.
Đương nhiên, tất cả đều phải dựa trên điều kiện tiên quyết là Chúc Húc chắc chắn sẽ tỉnh.
Lương Tiêu sờ tóc con rơi trên trán Chúc Húc, nghiêm túc nói: "Đừng để anh đợi lâu quá, có được không?"
Chúc Húc vẫn vô tri vô giác, Lương Tiêu cũng lặng yên ở bên cậu.
Sắc trời dần tối, ánh đèn phòng bệnh chợt tắt, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của hai người, Lương Tiêu đang ngủ thì đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông.
Nhận điện thoại, đầu kia là giọng nói của Lâm Nhạc, "Sếp, người phụ trách theo dõi đã phát hiện tình huống khả nghi.
Bọn họ đuổi theo vệ sĩ của Dương Nghĩa, phát hiện lão vừa mới một mình đi đến một nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Ngoài cửa nhà kho còn có người canh gác.
"Cho bọn họ tìm cách đến gần chút nữa, làm rõ tình hình bên trong." Sau khi Lương Tiêu cúp điện thoại thì đứng cạnh cửa sổ nhìn bầu trời u ám lạnh lẽo bên ngoài, anh biết tối nay có lẽ chính là chiêu cuối rồi.
Bên kia, tiểu đội phụ trách theo dõi nhận được thông báo xong, lập tức nghĩ cách.
Chỉ một lúc sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng tại một con đường nhỏ cách nhà kho không xa, có một nhóm người xuống xe, một người trong đó chợt xông về phía trước, miệng còn ồn ào: "Đừng đánh tôi, tôi không có tiền!"
Những người còn lại lập tức đuổi sát theo sau, vừa chạy vừa hô: "Thằng khốn khiếp, dám nợ mà không trả, mày thích chết đúng không!"
Một đám người anh đuổi tôi chạy, chạy đến trước cửa nhà kho.
Người bị đuổi thấy trước cửa nhà kho có người, ngay tức khắc trốn đằng sau hai người gác cửa, không ngừng cầu xin bọn họ: "Làm ơn cứu tôi với, bọn họ muốn đánh chết tôi!"
Hai người giữ cửa lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, đang định đuổi người nọ đi, thì đằng sau xuất hiện vài người vừa đuổi theo hét không trả tiền mà còn dám chạy, vừa vây quanh ba người.
Hai người kia vội vàng ngăn đám người này lại không cho họ đến gần: "Bọn mày làm gì đó!"
"Đòi nợ đó, không thấy à!"
Người trẻ tuổi đóng vai người vay nợ nhân lúc hai người giữ cửa bị cản lại, rón rén đến gần cửa sổ của nhà kho, ló đầu nhìn lướt một vòng bên trong.
Ngoại trừ vệ sĩ của Dương Nghĩa, bên trong còn có hai người đàn ông, ba người đang ngồi cùng nhau uống rượu mà khí thế ngất trời, trên chiếc ghế cách đó không xa có một người phụ nữ bị trói, tóc tai bù xù không nhìn rõ gương mặt.
Y dời mắt đi, đưa tay ra hiệu với đám người, sau đó quay đầu chạy về phía cũ.
Một người trong đám đòi nợ lập tức hét lên: "Má, thằng oắt đó chạy rồi, đuổi theo mau!"
Những người còn lại cũng nhanh chóng quay đầu rời đi, trong miệng còn mắng: "Thằng chó đẻ này, bắt được thì phải đánh què chân nó!"
Người chạy ở đằng cuối cùng còn quay lại tạ lỗi với hai người canh gác: "Người anh em cho xin lỗi nhé, đòi nợ thôi ấy mà, làm phiền rồi!"
Sau đó biến mất trong đêm tối.
Chỉ để lại hai người đứng ở cửa nhà kho với hàng nghìn dấu hỏi.
Tin tức rất nhanh đã được đưa về, báo cáo với Lương Tiêu.
Đám người nhận được câu trả lời là, báo cảnh sát sau đó lập tức rời đi.
"Chúng ta báo cảnh sát kiểu gì?"
"Tìm xem gần đây có nhà nào ở không."
"Không cần." Người nọ nói xong thì lấy một chiếc điện thoại ra từ trong túi.
Hóa ra hồi nãy lúc vây quanh dây dưa với hai người kia, hắn đã tiện tay hốt luôn chiếc điện thoại của một tên trong đó.
Vốn muốn điều tra xem người này có quan hệ gì với Dương Nghĩa, bây giờ lại có thể dùng chiếc điện thoại này để báo cảnh sát.
Hai người canh gác trước cổng nhà kho từ đầu đến cuối không hề phát hiện, có một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ đến cũng lặng lẽ rời đi.
Vài phút sau, tiếng còi