Translator: Harn
Chúc Húc cảm giác hình như bản thân đã có một giấc mộng rất dài rất dài.
Trong mơ cậu biết thành chăn của ai đó, nhưng người đó đối xử với cậu rất tốt, không hề sợ hãi cậu coi cậu là yêu quái.
Hai người ở chung với nhau rất vui vẻ, cho đến khi nguy hiểm đột nhiên ập tới, phá tan khoảng yên bình ngắn ngủi.
Bởi vì bảo vệ người đó, nên bản thân cậu đã bị thiêu cháy thành tro....
Lương Tiêu!
Chàng trai sắc mặt trắng bệch nằm trên giường chợt mở bừng mắt.
Cơ thể nằm yên không động đậy suốt gần hai tháng giống như đã rỉ sắt, chậm chạp làm theo mệnh lệnh của đại não.
Chúc Húc rất khó khăn để khởi động cơ thể ngồi dậy, nhìn sang chung quanh, nhận ra đây hình như là phòng ở bệnh viện, hơn nữa còn có chút quen mắt.
Ký ức mất đi lúc trước dần dần ùa vào trong đầu.
Cậu nhớ ra rồi, hình như đây là phòng bệnh của cậu, cậu đã quay trở về cơ thể của mình rồi!
Nhưng thay vì vui vẻ, Chúc Húc chúc đột nhiên nhớ đến, Lương Tiêu đâu rồi? Lương Tiêu được cứu rồi sao? Có bị thương nặng hay không?
Cậu vận sức toàn thân, muốn rời giường.
Nhưng hôn mê gần hai tháng nên cơ thể không thể ngay lập tức hồi phục như lúc trước, không nghe theo sai khiến của não bộ.
Lúc này cửa phòng bệnh bất chợt mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào, thấy Chúc Húc giãy giụa muốn rời giường, người nọ vừa kinh ngạc vừa vui sướng nói: "Cậu Chúc tỉnh rồi! Ôi trời ơi thật là tốt quá! Để tôi đi gọi bác sĩ."
Chúc Húc gọi ông lại: "Xin hỏi bác là?"
"À, tôi là người giúp việc chăm sóc mà anh Lương mời đến cho cậu, hôm nay anh Lương có việc ở công ty, đến tối mới quay về, nên để tôi đến đây để chăm sóc cậu." Nói xong ông chợt nhớ ra điều gì, "Ôi dà coi tôi này vui quá nên quên béng mất, cậu tỉnh lại là chuyện lớn như vậy, nên gọi báo cho anh Lương một tiếng mới phải."
Người giúp việc vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Lương Tiêu, nhưng lại bị Chúc Húc ngăn lại, "Đừng, nếu như anh ấy đang có việc bận thì khoan hẵng làm phiền anh ấy ạ."
"Nhưng mà anh Lương nói nếu như có bất cứ chuyện gì thì đều phải thông báo cho cậu ấy..."
"Cháu đã tỉnh lại rồi, không phải muốn gặp lúc nào cũng gặp được sao." Chúc Húc cười nói.
"Vậy được, tôi đi gọi bác sĩ, cậu Chúc đừng đi đâu cả, đợi bác sĩ kiểm tra xong rồi nói sau." Người giúp việc dặn dò xong thì quay người chạy ra ngoài.
Chúc Húc dựa vào giường, trong lòng đã yên tâm.
Bây giờ Lương Tiêu đã có thể làm việc bình thường, xem ra là đã được cứu kịp thời rồi.
Cậu cúi đầu nhìn cơ thể gầy hẳn một vòng của bản thân, bắt đầu cố gắng khởi động tứ chi cứng ngắc.
Chú giúp việc rất nhanh đã dẫn bác sĩ đến.
Bác sĩ kiểm tra toàn thân cho Chúc Húc.
Tình trạng cơ thể của Chúc Húc đã hồi phục kha khá, vết thương sau gáy cũng đã khỏi hẳn.
Nhưng mà dù sao cũng đã thành người thực vật gần hai tháng, muốn khôi phục lại như ban đầu, chắc chắn phải tập luyện hồi phục một khoảng thời gian mới được.
Sau khi bác sĩ rời đi, chú giúp việc ở lại nói chuyện bầu bạn với Chúc Húc.
Nói được một hồi thì ông chú trở nên xúc động: "Cậu Chúc không biết được đâu, anh Lương đối xử với cậu rất chu đáo.
Sợ cậu tỉnh lại lúc đêm tối không tìm thấy ai, anh ấy không chịu đi sang phòng khác, cứ nhất định phải ở chung một phòng với cậu.
Mấy ngày này toàn là anh ta chăm sóc cậu, còn nhờ tôi dạy cách mát xa, không có việc gì làm thì giúp cậu mát xa cơ thể.
Cho dù là người một nhà đi nữa, thì cũng chưa chắc đã làm được đến thế đâu."
Chúc Húc nghe xong thì mím môi, trong lòng vừa vui vừa buồn.
Khoảng thời gian cậu biến mất, chắc chắn Lương Tiêu đã lo lắng không ít.
"Anh Lương....!vẫn ổn chứ?"
Chú giúp việc nghĩ nghĩ, "Cậu nói vết thương sau đầu của anh Lương đúng không, chắc là cũng không còn trở ngại gì lớn nữa."
Ăn cơm xong, Chúc Húc muốn xuống giường vận động, chú giúp việc bèn đề nghị đưa cậu xuống lầu hít thở không khí.
Nhân duyên của chú cũng khá tốt, không biết đi tìm ai mượn được một chiếc xe lăn, đẩy Chúc Húc đi dạo bên ngoài một buổi chiều.
Lương Tiêu họp ở công ty xong, thì lập tức tức quay về bệnh viện.
Vừa đẩy cửa ra, anh nhất thời ngây ngốc đứng tại chỗ.
Chỉ thấy trên giường trống không, chàng trai anh bao bọc suốt mấy ngày nay, không thấy nữa.
Lương Tiêu tỉnh táo lại, đang định gọi cho người giúp việc, vừa quay lại thì đã thấy chú ấy đẩy Chúc Húc đi trên hành lang.
Anh kinh ngạc nhìn Chúc Húc đang từ từ tiến về phía anh, mãi đến khi hai người dừng lại ngay trước anh, Chúc Húc ngồi trên xe lăn nở một nụ cười thật tươi với anh, "Em về rồi."
Chàng trai anh ngắm nhìn biết bao nhiêu ngày đêm, thời khắc này chợt trở nên sống động.
Không còn là một chiếc chăn không đầu không mặt, cũng không còn là dáng vẻ đôi mắt nhắm nghiền, vô tri vô giác nữa.
Hóa ra em ấy cười lên là như thế này, Lương Tiêu thầm nghĩ.
Vẫn luôn ấm áp như trước.
Lương Tiêu ngồi xổm xuống, thử nắm lấy tay Chúc Húc, cảm nhận được xúc cảm trong tay, cuối cùng cũng chắc chắn rằng đây không phải là ảo giác của anh, cũng không phải là nằm mơ.
"Em tỉnh lại lúc nào? Sao không nói cho anh?" Lương Tiêu nhẹ giọng nói, âm thanh có chút khàn.
Chú giúp việc vừa định giải thích, thì Chúc Húc đã nghiêng đầu, "Em có chạy được đâu, không phải anh vừa quay về là đã thấy em rồi à?"
Cậu nhìn anh chăm chú rồi hơi hơi cười: "Em muốn cho anh một bất ngờ không được sao?"
Ánh mắt của Lương Tiêu chợt trở nên mềm mại, anh đứng dậy, nói câu cảm ơn với chú giúp việc.
Sau đó ôm Chúc Húc lên, đi về phòng bệnh.
Chú giúp việc rất biết ý đẩy xe lăn đi.
Trong phòng bệnh, Lương Tiêu để Chúc Húc lên giường, trong lòng Chúc Húc đang tràn ngập vui sướng chờ đợi anh bày tỏ tỉnh cảm nhớ nhung, thế nhưng câu đầu tiên anh nói lại là: "Vì sao không quan tâm đến an nguy của bản thân?"
Chúc Húc nghe vậy thì ngẩn người, "Vì sao gì cơ?" Cậu phải trả lời thế nào? Vì để cứu anh?
Lương Tiêu chất vấn cậu: "Em chưa từng nghĩ đến nếu như em không quay về được thì phải làm sao ư?"
Chúc Húc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lương Tiêu, không biết nên nói gì.
Thấy vẻ mặt mê man của cậu, Lương Tiêu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Em cứ luôn như vậy, vì sao trước khi cứu ai đó em lại không suy nghĩ cho bản thân trước đã? Vì cứu người khác mà mặc kệ tính mệnh của mình, em thấy đáng sao?"
Bây giờ Chúc Húc chỉ thấy uất ức, "Nhưng anh đâu phải người khác! Em cứu anh không phải để làm việc tốt gì cả, em cứu anh là vì em không muốn anh bị thương, không muốn thấy anh gặp chuyện!"
Bản thân không dễ dàng gì mới chạy thoát khỏi cái chết hai lần, tỉnh lại còn bị Lương Tiêu chất vấn.
Điều này khiến cho Chúc Húc không thể nhịn được vành mắt đỏ hồng.
Lương Tiêu nhắm mắt, cuối cùng vẻ mặt mới dịu dàng lại, "Xin lỗi, anh không hề muốn trách mắng em, anh chỉ không muốn thấy em nằm ở bệnh viện một lần nữa."
Chúc Húc cũng biết rằng anh đang lo lắng cho mình, tâm trạng dần bình ổn, lắc đầu, "Em cũng nên nói xin lỗi anh, xin lỗi đã khiến anh lo lắng như vậy."
Lương Tiêu không nhịn được mà mềm giọng lại, "Người nên nói xin lỗi là anh, là anh đã liên lụy đến em."
Chúc Húc bật cười, "Hai đứa mình cứ xin lỗi nhau thế này thì phải đến ngày mai mất."
Lương Tiêu nắm lấy tay cậu, nhìn vào mắt cậu chăm chú, "Hứa với anh, sau này cho dù là làm