Buổi chiều, một nhà xe chạy từ từ trong khu phố ở thành phố Nam đã hoang phế, nhà cửa hai bên đường đã bị bỏ hoang, rất nhiều tòa nhà đã mọc đầy cỏ dại khắp tường, nhìn qua cực kỳ hoang vắng, nhưng Ninh Mông cứ cảm thấy sau cửa sổ tối đen kia vẫn thỉnh thoảng hiện lên một vài bóng dáng khả nghi.
Cô không biết, những bóng dáng đó là người lang thang khắp nơi đang ẩn thân ở đây, hay là zombie đã cảm nhiễm virus.
Khu phố này tỏa ra hơi thở kh ủng bố khiến người ta hít thở không thông, đặc biệt là ở ven đường thỉnh thoảng còn xuất hiện thi thể đã bị cắn xé bốc mùi hôi thối, càng khiến Ninh Mông kinh hồn bạt vía.
Cô điều khiển nhà xe, cẩn thận đi qua vùng phế tích này, lúc đi qua một trạm xăng dầu, một người đàn ông đầu bù tóc rối, khuôn mặt tiều tụy vọt ta từ trong phòng, vẫy tay, khập khiễng chạy nhanh theo sau xe.
Sau một lát do dự ngắn ngủi, Ninh Mông vẫn đạp phanh dừng lại.
Trên trán gã có máu tươi chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ, thấy xe dừng lại, trong mắt người đàn ông hiện lên sự mừng rỡ, lại chạy hai bước đến trước xe, gõ cửa xe: “Cầu xin cô, cho tôi lên xe, mang tôi rời khỏi đây.
Tôi, tôi có một thùng dầu diesel, tôi cho cô hết, chỉ cần cô có thể dẫn tôi rời khỏi nơi này!”Người đàn ông gào khàn cả giọng.
Ninh Mông chú ý thấy, tay phải của người nọ vẫn luôn đặt trong túi quần, dù khi gõ cửa, hay lúc xách thùng dầu, đều chưa từng đưa ra, lúc gã gào khóc cầu xin, ánh mắt cũng không nhịn được mà liếc loạn khắp nơi, giống như đang âm thầm quan sát cái gì.
Cô ấn một cái nút trên bàn điều khiển, cửa mở ra.
Người đàn ông xách theo thùng dầu lên xe, tiện tay đóng cửa xe lại, biểu cảm đáng thương và cầu xin giúp đỡ trên mặt đột nhiên trở nên hung dữ, gã nhếch miệng lộ ra một chiếc răng vàng: