Cao Thiến cười bí hiểm: "Tôi tắm nước nóng không phải xếp hàng, không phải lo đột ngột bị mất nước, tắm gội sấy tóc xong còn được đánh một giấc ngon lành.
""Cứ nổ đi, loại người không vào được khu an toàn như chúng ta đã mấy năm không được tắm một trận ra trò rồi.
"Cao Thiến không nói gì nữa, cô ấy muốn giấu nhà xe khách sạn đi, không muốn nói cho người khác biết.
—Sáng nay, Ninh Mông bỏ ra hai mươi điểm để đổi bốn quả trứng gà và hai trăm gam đậu phụ.
Cô chỉ dám dùng một quả trứng, ba quả còn lại cất hết vào tủ lạnh.
Bởi không nỡ đổi điểm lấy dầu nên Ninh Mông không chiên trứng mà bỏ cả trứng và đậu vào nồi nấu cùng mì.
Nấu xong, Ninh Mông nếm thử một miếng tuy trứng luộc ăn hơi nhạt nhẽo không đủ hương vị, nhưng đối với một người đã ăn mì ăn liền quá lâu như cô thì bát mì trứng và đậu này đã là món ngon hiếm có rồi.
Nhất thời, Ninh Mông có ảo giác mình đã xuyên không về thời hiện đại.
Cô ăn ngấu nghiến bát mì rồi ra ngoài đi dạo quanh quảng trường một lần nữa.
Ninh Mông đã nghĩ kỹ rồi, cho dù nhà xe khách sạn có thể cung cấp đủ đồ cho cô sống tiếp nhưng nếu không ra ngoài thì chỉ có thể ở đây một tháng, muốn tiếp tục ở lại thì phải chấp hành nhiệm vụ.
Nhưng nếu phải chiến đấu một mình, cô không dám chắc mình may mắn đến mức lúc gặp zombie sẽ có người đến cứu giúp.
Thế nên, cách tốt nhất là gia nhập một đội cứu viện và tham gia các