Thấy Lục Trác đứng đó, cô ấy tức giận nói: “Được rồi, đừng dài dòng nữa, ăn no rồi làm việc tốt.
Hôm nay phải hoàn thành hai nhiệm vụ, nếu như thật sự có thể làm được thì cậu có thể xin công hội cứu viện Nam Thành cho cậu và mẹ lưu trú ở khu cách ly một tháng.”Lúc này Lục Trác mới ngồi xuống, vùi đầu ăn mì.Khẩu phần của một gói mì không nhiều, chỉ 40 gam, nhưng Ninh Mông lại cho thêm đồ ăn phong phú vào mì, một quả trứng rán, vài lát thịt hộp và cả rau xà lách tươi khiến Lục Trác ăn say sưa ngon lành.Cậu ấy ăn cơm xong lại đưa cơm cho mẹ.
Châu Duyệt cứ tưởng rằng con trai nói có thể lấy được đồ ăn ở khu cách ly chỉ là lý do thoái thác để bà ấy yên tâm, không ngờ hôm qua cậu ấy có thể lấy cháo thịt bò và cà chua, hôm nay lại có thể lấy được mì tôm có rau dưa, trứng rán và thịt hộp.Đã lâu lắm rồi bà ấy mới được ăn một bữa thịnh soạn như vậy.“Trác Nhi, mẹ thấy con tài giỏi như bây giờ thì cũng yên tâm rồi, con đã có thể tự lo cho mình.” Châu Duyệt cảm động nói.“Mẹ, những món này đều là con được hai chị gái hôm qua giúp chúng ta cho đấy.
Hôm nay bọn họ muốn ra ngoài thực hiện nhiệm vụ nên con sẽ đi cùng luôn.
Nếu thành công thì chúng ta có thể ở lại, cuối cùng mẹ cũng sẽ không phải đói bụng nữa.”Châu Duyệt kéo tay con trai: “Trác Nhi, người ta giúp chúng ta thì con phải báo đáp lại cho tốt, nhưng cũng phải chú ý an toàn của bản thân.
Mẹ không cần mình có thể sống tốt, mẹ chỉ mong con sống tốt là được.”"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi."Lục Trác nhanh chóng quay