Cao Thiến không ngừng lải nhải bên tai Ninh Mông: "Cậu nói xem rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy hả, làm gì có ai nhiệt tình như cậu, giờ nào ai còn vô duyên vô cớ giúp đỡ một người xa lạ đâu.
"Ninh Mông thản nhiên nói: “Thật ra lúc trước tớ đi làm nhiệm vụ suýt nữa đã bị zombie giết, tớ đã được một người đàn ông áo đen cứu, anh ta còn đưa tớ một con dao găm.
Nếu anh ta trơ mắt nhìn tớ chết thì đã không có cái nhà xe lữ xá này rồi…”“Ôi được rồi, thật ra cũng không tệ, cũng coi như là có nhiều người hỗ trợ, để thằng nhóc này làm mấy việc nặng như vậy cũng được.
” Thật ra Cao Thiến chỉ phàn nàn vài câu chứ không phải là người máu lạnh, nếu không thì hôm qua cô ấy đã không nhét socola cho mẹ Lục Trác làm gì.
Sau khi lấy nước xong, Lục Trác cất ống nước đi, thuận tiện nghiên cứu vị trí đặt các loại dụng cụ trong xe.
Khi đã chuẩn bị xong xuôi, Ninh Mông lái nhà xe ra khỏi cổng khu cách ly.
Cao Thiến ngồi ở vị trí ghế phụ, thỉnh thoảng nhắc nhở Ninh Mông con đường nào có khá nhiều zombie và đi đường vòng khác.
Lục Trác ngồi sau lưng Ninh Mông, tương đối im lặng trong suốt hành trình nhưng cậu ấy luôn dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
Có rất nhiều khu vực cậu ấy chưa từng đến sau tận thế, trong năm năm qua những nơi này đã thay đổi rất nhiều.
Nhà xe đi qua khu phố trước đây cậu ấy từng sống, tầm mắt Lục Trác tập trung ở một phương hướng nào đó cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Khi còn cách Kim Sắc Gia Viên một cây số, Cao Thiến bấm số điện thoại của người xin giúp đỡ.
"Chúng tôi đến đây sau khi đọc