“Vậy trước đây lúc ông ta quyết định đem bà nội tới viện điều dưỡng sao không nghĩ tới việc mình có bị người khác nói xấu sau lưng hay không? Tôi nói cho các người biết, bà nội đã được tôi thu xếp ổn thỏa rồi, các người vĩnh viên đừng mơ mà lợi dụng bà nội để uy hiếp tôi lần nữa!” Niệm Ninh giận dữ nói: “Không có loại con bất hiếu như các người bà nội sẽ hạnh phúc hơn nhiều!”
Dứt lời, cô trực tiếp cúp điện thoại của bà Niệm.
Bà Niệm thấy con đi3m Niệm Ninh này lại dám cúp điện thoại của bà Gi Bà tức giận trực tiếp ném điện thoại xuống đất, lớn giọng la âm lên với ông Niệm: “Ông nhìn thái độ của nó đi, nói chuyện với người lớn mà thế à? Còn nói chúng ta không quan tâm nó, nếu nó mà giống Như nhi biết khôn khéo lại nghe lời thì chúng ta tại sao phải khinh thường nó?”
“Đúng là nuôi phải một con sói mắt trắng!” Ông Niệm cũng cực kỳ bất mãn với thái độ của Niệm Ninh.
Vốn tưởng rằng Niệm gia có thể ôm chân con trai cả Nhạc gia mà leo lên Nhạc gia, nhưng không nghĩ đến lại vì một con sói mắt trắng mà khiến tất cả kế hoạch của ông đổ vỡ từ trong trứng.
Bà Niệm tức giận cấu ông Niệm một cái, oán giận nói: “Đều tại ông, nếu mà là Như nhỉ gả qua thì bây giờ con đi3m đó làm sao có thể đùa giỡn uy phong của ông được!”
Nếu biết trước là gả cho Cậu Nhạc chứ không phải lão già họ Nhạc kia, bà làm sao có thể để con đi3m Niệm Ninh đó gả đi rồi sống sung sướng?
Những thứ đó đáng lẽ phải là của con gái bà tai Bà Niệm chỉ cần nghĩ tới con đi3m Niệm Ninh bây giờ lại dám cưỡi lên đầu bà tác oai tác quái liền giận tới ê ẩm cả người.
Ông Niệm đột nhiên mắt sáng lên, hình như suy nghĩ gì đó lẩm bẩm: “Bà nói đúng…”
Thành công nắm Niệm