“Niệm Ninh, cô đừng quên, bà già kia còn ở trên tay mẹ tôi, hôm nay cô tát †ôi một bạt tai, cô không sợ mẹ tôi tát trả lại bà già kia à?” Niệm Tâm Như dương dương tự đắc nhìn Niệm Ninh nói.
Niệm Ninh không nỡ nhất là bà già kia, cô ta dường như đã có thể tưởng tượng được Niệm Ninh sẽ quỳ xuống xin lỗi cô ta nói cô sai rồi.
“Phụt.
.
” Niệm Ninh bỗng dưng bật cười thành tiếng: “Niệm Tâm Như cô là ngu thật hay giả vờ? Người giám hộ bây giờ của bà nội là tôi, nhà họ Niệm còn muốn lợi dụng bà uy hiếp tôi à? Quả thật nằm mơ giữa ban ngày.
”
Đối mặt người nhà họ Niệm, trái tim cô chưa từng nhẹ nhõm như vậy.
Niệm Ninh thấy đủ rồi nên xoay người muốn rời khỏi, lúc nhìn thấy người phía sau thì vẻ mặt trở nên ngượng nghịu.
Nhạc Cận Ninh?
Anh tới lúc nào? Không phải anh đi xã giao với những người kia à?
“Anh tới lúc nào vậy?” Niệm Ninh đến bên cạnh anh hỏi.
Nhạc Cận Ninh không hề trả lời Niệm Ninh, ngược lại cười nói: “Không nghĩ tới con mèo ngoan ngoấn cũng có một mặt hoang dã.
”
Niệm Ninh bĩu môi: “Nếu như không phải bọn họ khinh người quá đáng, em cũng không muốn trở mặt, hay anh cảm thấy em hơi vô lý.
”
Trước đây vì quyền giám hộ trong †ay họ, nên cô đương nhiên phải sợ ném chuột vỡ bình, bây giờ cô đã rời khỏi nhà họ Niệm nên không cần sợ người nhà họ Niệm nữa, càng không phải nhịn.
Cho dù Nhạc Cận Ninh cảm thấy cô có chút vô lý thì cũng chẳng sao cả.
Dù sao thì từ nhỏ tới lớn cô đã quen bị người ta hiểu lầm rồi.
Nhạc Cận Ninh buồn cười hỏi: “Vì sao em cảm thấy anh sẽ cho rằng em vô lý”
Niệm Ninh khẽ kinh ngạc ngước nhìn: “Không phải sao?”
Anh không hiểu