Lúc ăn tối, ba Niệm nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của Niệm Tâm Như, nét mặt ông cũng dần khó coi.
Chuyện Niệm Tâm Như bị đánh, ông đương nhiên là biết.
Bởi vì kiêng dè Nhạc Cận Ninh ở đây nên ông chỉ ngầm hỏi: “Niệm Ninh, nghe nói hôm nay con có mâu thuẫn với tiểu Như à?”
Niệm Ninh ngừng ăn cơm một lát.
Ba Niệm vừa lên tiếng, cô liên biết rốt cuộc Niệm Tâm Như thêm mắm dặm muối cô với cha ra sao.
Dù sao chuyện như vậy, trước đây cô ta cũng làm không ít.
“Vâng.” Niệm Ninh không hề trốn tránh.
Chỉ là tát một cái mà thôi cô ta cũng chê tát thiếu.
Ba Niệm thấy Niệm Ninh không sợ hãi thừa nhận như thế, không hổ thẹn chút nào, nhất thời vô cùng bất mãn nói: “Niệm Ninh, hôm nay nói thế nào cũng là lễ đính hôn của em con, con làm vậy lỡ như để người ta biết.
Sau đó mặt mũi nhà họ Niệm chúng ta để ở đâu, con cũng kết hôn rồi, sao vẫn không biết nặng nhẹ như vậy?”
Niệm Ninh chau mày lại, nhưng cũng không nói thêm gì.
Bởi vì cho dù cô nói nữa thì cũng chả ai tin.
Tất cả lời giải thích của cô trong mắt mấy người nhà họ Niệm đơn giản là ngụy biện mà thôi, còn cái gì để nói? Cô thật không muốn lãng phí miệng lưỡi nữa.
Mẹ Niệm không ưa Niệm Ninh bây giờ lên như diều gặp gió, bà ta chê cười nói: “Ông đừng nói nó thì hơn, nó bắt nạt tiểu Như chúng ta cũng không phải một hai lần, mỗi lần trừ ngụy biện thì cũng là ngụy biện, không để người ba là ông vào trong mắt chút nào thì làm sao có thể để mặt mũi nhà họ Niệm vào trong mắt đây?”
Niệm Ninh thầm cười lạnh, một kẻ xướng một kẻ họa này quả không hổ là vợ chồng, độ ăn ý cao ghê.
“Chỉ đáng thương cho tiểu Như chúng ta, từ nhỏ nó đã bị người chị này ăn hiếp, dấu tay trên mặt bây giờ vẫn rõ như thế, Niệm Ninh, nói thế nào nó cũng là em con, con vấn thật xuống tay được à” Mẹ Niệm phẫn nộ nhìn Niệm Tâm Như.
Bà nói lời này không chỉ là hả giận vì Niệm Tâm Như.
Còn là vì để cho Nhạc Cận Ninh nhìn rõ, Niệm Ninh không phải