Ông Niệm phàn nàn và đổ lỗi cho bà Niệm: “Tôi đã yêu cầu bà nhìn Nhạc thiếu, đừng để anh ta đi lên.
Nếu bà làm tròn nhiệm vụ đừng để Nhạc thiếu đi lên, nghe chúng tôi nói chuyện, chúng ta sẽ không kết thúc như thế này?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Đỗ Nhu đột nhiên cứng lại vì bà muốn cho con gái mình cơ hội tiếp cận chinh phục Nhạc thiếu.
Khi con gái bà ấy kết hôn với Nhạc gia, bafấy sẽ không cần phải hỏi Niệm Ninh ở đâu nữa?
Ông Niệm tỏ ra nóng nảy.
Ông thở dài và nói với giọng tuyệt vọng: “Nhạc Cận Ninh không phải là một người dễ nói chuyện.
Muốn cậu ta bơm tiên vào công ty một lần nữa, thực sự rất khó khăn……”
Đô Nhu từ chối và nghiến răng quyết liệt.
Bà nói không thành tiếng: “Dù sao thì ông cũng không muốn, bà già vẫn ở trong tay tôi, tôi không tin Niệm Ninh không quan tâm.”
“Thanôi…’ Ông Niệm lại thở dài.
Ông luôn cảm thấy mọi thứ không đơn giản như thế.
Cùng lúc đó, Niệm Ninh Đưa Nhạc Cận Ninh đến căn phòng nơi cô sống trước đây, khẽ mím môi và cảm ơn lần nữa: “Nhạc Cận Ninh, cảm ơn vì đã nói giúp tôi.”
Ngoại trừ mẹ và bà của cô, chỉ có Nhạc Cận Ninh đứng bên cạnh vô điều kiện.
Khi cô bất lực, anh đưa tay ra và giúp cô không do dự.Nhìn thấy sự trống vắng giữa lông mày của cô, Nhạc Cận Ninh hơi nhíu mày khẽ vuốt nhẹ lên trán cô và nói: “Hãy nhớ rằng, cô là người của tôi, và không ai có thể bắt nạt cô trừ tôi.”
Nghe Nhạc Cận Ninh nói một lần nữa, Niệm Ninh biết rằng anh muốn bảo vệ cô.
Tuy nhiên, một lập luận như vậy dễ bị hiểu lầm.Vì vậy, Niệm Ninh cau mày và thuyết phục: ” Tôi là mẹ kế của anh chứ không phải người của anh … anh nói như này, rất dễ để người khác hiểu lầm … Hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta … Nếu bị người khác hiểu lầm, không phả việc tốt Khuôn mặt của Nhạc Cận Ninh đen lại và anh lặng lẽ nhìn Niệm Ninh.
Niệm Ninh không biết tâm trạng của anh ấy lúc này và tự nhủ: “Và, nếu ba anh nghe thấy điều này, ông ấy … ông ấy có thể tức giận … anh đâu muốn ông ấy