Cô ngước nhìn Nhạc Cận Ninh vì sốc, hai tay cô áp vào người anh ta đầy cảnh giác: “Đừng tâng bốc, tôi … tôi là mẹ kế của anh.”
Khuôn mặt của Nhạc Cận Ninh thoáng chốc biến thành màu đen, khóe mắt anh giật giật dữ dội.
Những thứ mỹ lệ trước đó trên người Nhạc Cận Ninh đã được thay bằng những nét hung tàn của hoang thú.
Cô ta thực sự là một kẻ ngốc!
Nhạc Cận Ninh kéo cô đi ra ngoài một cách thô bạo, bất chấp việc cô có thế theo kịp anh hay không.
Niệm Ninh đi giày cao gót 8 centimet, nếu không phải bản thân cố gắng giữ thăng bằng, cô ấy có thể đã ngã xuống đất từ lâu.
“Anh có chuyện gì bực bội sao?”
Cô khẽ hỏi, đôi mắt đầy nghỉ ngờ.
Cô không biết tại sao Nhạc Cận Ninh lại tức giận, tính khí của anh ta thậm chí còn thời tiết hơn phụ nữ, lúc nắng lúc mưa, chẳng biết đâu mà phòng bị.
Nhạc Cận Ninh quay sang bắt gặp ánh mắt bối rối của Niệm Ninh.
Tất cả sự tức giận được kìm nén trong cơ thể anh không có nơi nào để giải tỏa.
Có một sự bất lực trong mắt Nhạc Cận Ninh, anh đành thở dài nặng nề!
Khi nào thì người phụ nữ ngu ngốc này mới trở nên thông minh hơn đây?
Tối nay, anh muốn người phụ nữ ngốc nghếch này biết ai là chồng cô ta, để không phải thất vọng và bực tức vì sự ngu ngốc bá đạo của cô ta nữa.
Niệm Ninh bĩu môi nhìn Nhạc Cận Ninh không trả lời mình.
Nếu không nói thì thôi, tôi cũng chẳng muốn quan tâm!
Ngay sau đó, Nhạc Cận Ninh đưa Niệm Ninh đến phòng tiệc của khách sạn Hoàng gia.
Niệm Ninh cầm tay Nhạc Cận Ninh, cô cố nở nụ cười gượng