Nằm trên chiếu một hồi, Diệp Lan nhìn nhìn tiểu long hỏi:
"Có đói bụng không?"
Tiểu long gật đầu.
Diệp Lan nghĩ đến hải sản giữ lại cho mình lúc trước, má lúm đồng tiền lộ ra:
"Đi thôi! Hôm nay chúng ta ăn hải sản!"
Những hải sản đắt tiền đó, Diệp Lan chỉ nhìn qua ở chợ hải sản, từ trước đến giờ chưa từng được ăn.
Tuy rằng chưa từng ăn nhưng làm thời vụ ở tiệm cơm một thời gian, Diệp Lan vẫn biết cách xử lý nguyên liệu sao cho sạch sẽ, cũng biết nấu một chút.
Cậu vớt hai con cua lớn, rửa sạch để vào trong nồi hấp, trong lúc chờ chín thì làm nước chấm.
Hai con cua lớn so với sức ăn của tiểu long thì chẳng thấm vào đâu,bDiệp Lan nghĩ nghĩ, chưng thêm hàu sống.
Chưng xong, cậu thấy nhiêu hải sản đó ăn cũng tạm đủ thì đi vo gạo nấu cơm, một nồi cơm to, xào khoai tây, cùng với một đĩa cà chua xào trứng:
"Chiêu tài, đem hết đồ ăn ra ngoài vườn đi."
"Được!"
Mùi thơm hải sản, cơm gạo, rau xào đã sớm câu con sâu đói trong bụng tiểu long lên.
Nghe Diệp Lan bảo dọn cơm, nó vội dùng trảo trảo câu lấy viền chén, bắt đầu mang ra bên ngoài.
Một lát sau, bàn đá dưới đại thụ trong sân được bày đầy đồ ăn, Diệp Lan sợ trảo trảo của tiểu long không lột được cua, lột xong lại đặt vào chén của nó.
Thịt cua tươi mới chấm vào nước chấm có một không hai, chính Diệp Diệp pha, tiểu long muốn cắn đầu lưỡi nuốt xuống luôn.
Diệp Lan ăn rất ít, ăn hết một con cua vàng óng ánh, thơm ngào ngạt và hai con hàu vào bụng, đã là no căng.
"Ợ..."
Cậu mãn nguyện mà ợ một hơi, vỗ vỗ bụng nhỏ tròn vo, yêu thích trong mắt hiện rõ ràng:
"Ăn thật ngon."
Diệp Lan vừa xoa bụng của mình vừa nói với tiểu long:
"Chiêu tài, cảm ơn nhóc.
Nếu không có nhóc, chúng ta không có hải sản ăn đâu, cũng không bán được nhiều tiền như vậy."
Giải quyết xong hải sản còn dư trên bàn, đang hự hự ăn cơm, tiểu long nghe Diệp Lan nói lời cảm ơn, đắc ý lắc lắc cái đuôi:
"Không cần cảm ơn, sau này ta sẽ nỗ lực làm cậu ăn càng ngày càng nhiều loại hải sản."
Mặt trời ban trưa nóng đến làm người chẳng buồn nói, Diệp Lan nhìn tiểu long còn đang ra sức ăn cơm, tò mò hỏi:
"Ba ba nhóc có phải tên là Mộc Hề không?"
Tiểu long gật đầu.
[Quỷ Yêu Nhỏ Xuyên Nhầm Sách] - Đề Cử Đam Mỹ Hay
Văn án:
Cuộc đời ngắn ngủi, một con quỷ yêu nhỏ cuối cùng trong trời đất đã xuyên nhầm sách rồi!
Cậu muốn xuyên vào một quyển sách ngọt văn.
Nhưng mà vừa mới mở mắt ra, cậu đã rơi vào một quyển tra công tiện thụ văn, trở thành em trai ác độc của tiện thụ.
Em trai ác độc thích tra công, cùng tiện thụ tranh giành tra công.
Hơn nữa, vì lấy lòng tra công, không ngại đi tính kế tài sản nhà chú hai của tra công.
Chú hai của tra công là lão đại quyền thế ngập trời, vừa đẹp trai lại vừa có tiền, chỉ có một chút không tốt...
——
Lão đại bị bệnh nan y, không thể sống được bao lâu nữa.
Theo kết cục trong nguyên tác, trước khi chết lão đại quyên góp hết tài sản, còn làm cho cậu phải ngồi tù!
Ở trong tù, cậu chết thảm.
Quỷ yêu nhỏ sau khi đọc xong cốt truyện: "Phi!"
Cậu mới không cần cái kết cục này đâu!
Cậu xuyên vào nhất định phải làm một con quỷ yêu chỉ biết hưởng phúc!
——
Quỷ yêu nhỏ thề không đi theo cốt truyện vừa xuyên qua đã trợn tròn mắt.
Cốt truyện đã đi tới khúc cậu vì tính kế lão đại, cho nên đã leo lên giường của lão đại rồi!
Bây giờ là hơn nửa đêm, ở trong khách sạn.
Cậu to gan mặc áo sơ mi của lão đại, ngồi trên giường của lão đại, cùng lão đại đẹp trai lạnh lùng...
——
Bốn mắt nhìn nhau.
Quỷ yêu nhỏ: "Thật xin lỗi, tôi lập tức cút ngay ạ QAQ!"
Trước khi rời đi, để thể hiện áy náy, quỷ yêu nhỏ để cho lão đại sờ đầu cậu.
Trong tóc của cậu ẩn giấu một cái sừng nhỏ, sờ một chút, có thể kéo dài mạng sống!
Một đêm này, lão đại sờ tóc của quỷ yêu nhỏ, lần đầu tiên được ngủ một giấc ngon lành.
Tỉnh ngủ, lão đại xoa huyệt Thái Dương, nhìn chằm chằm quỷ yêu nhỏ.
——
Trong nhà quỷ yêu nhỏ, cậu nhìn căn nhà đơn sơ rách nát, lại nhìn đến người anh trai nhường hết thịt cho cậu ăn.
Cậu nuốt thịt xuống, ôm chầm lấy anh trai, thề hiện tại nhất định phải hoàn thành hai việc!
1/ Làm thuê kiếm tiền, cải thiện cuộc sống.
2/ Bảo vệ anh trai, rời xa tra công.
Quỷ yêu nhỏ lên kế hoạch thật tốt.
Tra công bị cậu hung hăng thu thập! Anh trai không cần tra công, càng ngày càng tốt lên.
Nhưng mà, có một người luôn nhìn chằm chằm quỷ yêu nhỏ.
Không phải, là nhìn chằm chằm vào sừng của quỷ yêu nhỏ.
Quỷ yêu nhỏ đang làm phục vụ bàn, không thể nhịn được nữa, hung hăng đi tới: "Anh có thể đừng nhìn tôi nữa được không vậy?"
Đôi mắt lão đại nhìn xuống bàn tay bị thương lúc làm việc của cậu một chút, còn có vết bẩn trên gò má xinh đẹp, đưa ra lời mời: "Tới làm công cho tôi đi."
"Một lần sờ sừng nhỏ của cậu, 500."
Quỷ yêu nhỏ: "!!!"
Quỷ yêu nhỏ đưa đầu lại gần: "Đến đây, sờ hói đầu tôi luôn đi!"
——
Đã nói là chỉ sờ sừng nhỏ, nhưng mà lão đại sờ sờ...
Sờ lên cả sổ hộ khẩu của quỷ yêu nhỏ.
Sau khi kết hôn, quỷ yêu nhỏ ôm eo, tức giận: "Mình cảm thấy mình vẫn nên rơi vào trong sách ngọt văn còn tốt hơn!"
Một câu tóm tắt: Quỷ yêu nhỏ làm công.
Lập ý: Tích cực lạc quan đối mặt với cuộc sống.
***
Diệp Lan cười tủm tỉm vươn ra ngón tay chọc chọc long thân của nó:
"Tôi từng nói với nhóc, có người gửi cho tôi đồ vật, đối với tôi rất tốt, anh Mộc và anh Du, anh Mộc đó là ba ba của nhóc."
Chén cơm đang và ào ào vào miệng chợt ngừng lại, tiểu long khiếp sợ, ngước mắt nhìn Diệp Lan.
Diệp Lan có mấy người anh bên ngoài đối với cậu thật tốt, tiểu long thỉnh thoảng có nghe cậu nói qua nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ là: nó đều quen biết những người đó.
Anh Du là cha nuôi của mình, Tống Du.
Anh Mộc chính là ba ruột.
Diệp Lan thấy nó ngây người, ý xấu nổi lên lại chọc chọc:
"Chiêu tài, theo quan hệ này, nhóc phải gọi tôi là chú." (¬‿¬)
Tiểu long: "......"
Nó nuốt xuống cơm còn trong miệng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng trắng mềm mềm của Diệp Lan, hừ mạnh:
"Không gọi."
Từ chối một cách quyết liệt, bán yêu này là Diệp Diệp của nó, chú cháu gì ở đây?
Diệp Lan vuốt đầu nó, cố ý đùa:
"Cho dù nhóc không gọi, tôi vẫn là chú của nhóc."
Diệp Lan một lời chú, hai lời cũng chú làm tiểu long cảm thấy cực kỳ áp lực.
"Chiêu tài?"
Diệp Lan thấy nó không phản ứng gì, chỉ tiếp tục vùi đầu ăn cơm, đùa thêm vài câu cũng không động đậy, vô cùng tiếc nuối mà dừng lại.
Tiểu long vùi đầu trong chén cơm, ý đồ dùng tiếng nhai cơm che lấp chữ chú kia.
Nó không muốn gọi chú, chỉ muốn gọi Diệp Diệp.
┐( ˘ 、 ˘)┌
Ăn xong bữa cơm, tiểu long nằm ngửa dưới đại thụ xoa bụng, Diệp Lan đi phòng bếp thu dọn chén đũa cùng nồi niêu đi rửa.
Hải sản để trong nhà ăn hai ba ngày, ăn một bữa đã hết một nửa, tiểu long lại muốn đi vớt nhưng Diệp Lan không cho.
Bây giờ trong đất cũng không trồng gì, lại sắp khai giảng nên Diệp Lan tranh thủ thời gian này ôn tập lại những tri thức trong sách giáo khoa lần nữa.
Tiểu long rảnh rỗi không có việc gì ở bên cạnh nhìn, kết quả......
Nó học còn muốn nhanh hơn Diệp Lan.
"Chiêu tài"
Diệp Lan ỉu xìu nằm trên chiếu, để sách toán sang bên cạnh, mất tinh thần:
"Có nhiều điều tôi không học được, nhóc nói xem tôi có phải ngu ngốc lắm không?"
Những cái đề đó tiểu long không cần suy nghĩ kĩ cũng ra đáp án, rất đơn giản, sao Diệp Lan không làm được chứ?
"Diệp Diệp"
Thấy Diệp Lan chịu đả kích tổn thương như vậy, tiểu long vươn trảo trảo, vỗ vỗ đầu cậu, ý đồ trấn an:
"Cậu không cần khổ sở, đừng nói ngu ngốc, cho dù cậu bị liệt não, ta cũng sẽ rất thích cậu."
Lời nói ra, Diệp Lan bị chọc tức đến tổn thương không còn gì, xách cái thân nhỏ xíu kia lạnh