Lâm Tri Vi chính thức gặp Hứa Đại vào lúc khởi hành từ sân bay.
Đây là một người phụ nữ vừa thanh lịch lại mạnh mẽ quyết đoán, tuy đã lớn tuổi nhưng khí chất và phong thái lại thực sự quyến rũ, bà so với những cô gái trẻ còn mê người hơn nhiều. Thái độ bà đối với Lâm Tri Vi hòa nhã khách sáo, không bởi vì những rắc rối gần đây mà hỏi cô nhiều hơn nửa câu, đối xử với cô bình đẳng như mọi người.
Không tính việc đi tới đi lui, tuần lễ thời trang diễn ra trong tổng cộng ba ngày: buổi trình diễn, ra mắt thương hiệu, cộng thêm phỏng vấn và các hoạt động phát ngôn. Nhóm nhạc nữ mỗi người bốn bộ đồ stylist, tất cả quần áo và phụ kiện đều do Hứa Đại cung cấp, trong đó có năm stylist trẻ bao gồm có Lâm Tri Vi chỉ phụ trách phối hợp và thiết kế.
Trong vòng đầu tiên, Lâm Tri Vi đã cảm giác nồng nặc mùi thuốc súng.
Trong cái vòng stylist chỉ quan tâm tới xuất thân này, có thể trở thành học trò của Hứa Đại chính là ước mơ tha thiết của bao nhiêu người.
Mọi người đều coi đối phương như kẻ thù cùng cạnh tranh để bước đi trên cây cầu độc mộc. Đặc biệt là với Lâm Tri Vi, bọn họ đều biết về tình thế tiến thoái lưỡng nan gần đây của cô, nên luôn cố tình âm thầm nhắm vào cô. Đồng thời, bọn họ cũng muốn cô hiểu được rằng cô không đủ sức cạnh tranh, căn bản chính là tự đến rước lấy nhục nhã.
Nhưng Lâm Tri Vi chỉ để ý làm tốt công việc của mình, chưa bao giờ đáp lại.
Thành viên của nhóm nhạc nữ cùng hợp tác với cô, nhìn vào gương bất lực nói: "Chị ơi, chị thật xui xẻo khi bị phân cho em. Đám chị em kia dù ăn mặc như thế nào cũng thấy đẹp, em…"
Lâm Tri Vi nhìn cô ấy mỉm cười: "Em đẹp hơn bọn họ nhiều."
Sự thật đã chứng minh, đúng là như vậy.
Ngày đầu tiên cả nhóm ra mắt công chúng, bình thường là một cô gái đen nhẻm cao lớn, giờ bỗng trở nên đẹp trai mạnh mẽ lại quyến rũ khiến fans hâm mộ và khán giả qua đường hò hét muốn tự bẻ cong mình. Cùng ngày hôm đó đã được Tuần lễ thời trang bỏ phiếu trở thành người có phong cách phối hợp đẹp nhất.
Trong ba bộ trang phục tiếp theo, Lâm Tri Vi đã khiến mọi người kinh ngạc, không một vòng nào bị yếu thế.
Bốn đối thủ cạnh tranh tức giận đến mức chóng mặt.
Vào ngày cuối cùng, Hứa Đại gọi riêng Lâm Tri Vi một mình ở lại.
Ý tứ đã rõ ràng.
Trong phòng trà thoang thoảng hương thơm, Hứa Đại mỉm cười hiền hòa: "Tri Vi, em so với cô tưởng tượng còn ưu tú hơn, tài năng của em khiến cô rất kinh ngạc."
Lâm Tri Vi ngồi ở phía đối diện giúp bà rót một chén trà.
Hứa Đại nhẹ nhàng nói: "Gần đây có rất nhiều tin tức về em, tốt hay xấu cô cũng đọc qua. Sau vài ngày tự mình tiếp xúc với em, cô cũng lờ mờ đoán được tính cách của em. Cô đối với bản thân em không có ý kiến gì, nhưng là có mấy câu cô nhất định phải nói.”
Lâm Tri Vi gật đầu.
"Trần Lệnh Nghi là người vừa ngu xuẩn vừa độc ác, nhưng không thể phủ nhận, một số điều bà ta nói là đúng. Công việc của một stylist, chính là đi trên con đường của giới giải trí và thời trang cao cấp, vì vậy tầm nhìn rất quan trọng. Đặc biệt là khi em lại hội tụ tất cả phẩm chất tốt như tài năng, chăm chỉ, nếu em chỉ đứng ở tại chỗ, không học tập trau dồi kiến thức mà chỉ có tiêu hao, vậy thì thật là đáng tiếc.”
Hứa Đại nhấp một ngụm trà: "Trước đây cô đã từng nhận ba người học trò. Em có lẽ đã rất quen thuộc với bọn họ. Hiện tại bọn họ đều là người đứng đầu trong lĩnh vực chuyên môn của chính mình. Nếu chúng ta có duyên làm thầy trò, cô hy vọng em cũng sẽ như vậy."
Có duyên? Như vậy chính là còn có điều kiện khác.
Trước mắt cô, đây là cơ hội duy nhất, dù khó khăn đến đâu, cô cũng nhất định phải nắm chặt.
Hai mắt Lâm Tri Vi sáng ngời: "Cô giáo Hứa Đại, cô cần em làm gì ạ?"
Hứa Đại nói: "Cô cũng không còn trẻ nữa, trước khi về hưu chỉ có thể nhận thêm một người cuối cùng. Mọi mặt của em đều rất tốt, nhưng việc em tự học thành tài tuy rằng có thể đối phó với tình hình của hiện tại nhưng cũng không đủ dùng với vị trí cao hơn sau này. Mà học trò của Hứa Đại cô đây, cũng tuyệt đối không được phép cho người khác cơ hội mỉa mai là người không chuyên nghiệp."
Lâm Tri Vi hơi sốt ruột.
Hứa Đại im lặng quan sát cô: "Tri Vi, Tạ Hàm nhiệt tình đề cử em cho cô, mà cô cũng thực sự rất thích em, bất kể là con người hay năng lực. Vậy nên không cần biết chuyện top ba thế giới kia là thật hay là giả, cô cũng làm cầu nối giới thiệu em tới viện thiết kế số một thế giới, học tập người thầy trước đây của cô."
"Chương trình học vô cùng phức tạp, nếu bất kỳ một môn không đạt, em sẽ trở thành trò cười cho người trong giới. Nhưng nếu như em có thể vượt qua tất cả, kết thúc những ngày đó thì em chính là học trò cuối cùng của cô."
Trong lòng Lâm Tri Vi chấn động mãnh liệt, hai tay cô để trên hai chân nắm chặt lại.
“Em…”
“Cô chỉ hỏi em một điều, em có muốn tiến lên vị trí cao hơn không?” Hứa Đại nói từng chữ chạm vào nội tâm: “Trừ khi em sẵn sàng chuyển đổi nghề nghiệp, hoàn toàn rời đi, nếu không, em muốn vượt qua tình trạng khó khăn của hiện tại, thì nhất định phải bước ra ngoài để bù đắp tất cả những thiếu sót đó. Đến lúc đó, tất cả những điểm yếu có thể bị chỉ trích sẽ biến mất, ưu thế sẽ đủ mạnh để không thể lay chuyển, lúc đấy em mới chính là đánh đâu thắng đó."
Bà chậm rãi nói: "Cô cho em thời gian để suy nghĩ, em tự mình quyết định, nhưng cô cũng rất bận, tối đa chỉ có thể đợi em ba ngày. Nếu muộn, cô sẽ tìm ứng viên khác."
Miệng lưỡi Lâm Tri Vi tê dại, thật lâu sau cô mới hỏi: "Cô giáo Hứa, đi viện thiết kế học trong bao lâu ạ?"
Hứa Đại nói: “Tùy theo trình độ và sự nỗ lực của em. Người cô đưa qua trước đây, nhiều nhất ba năm, ít nhất một năm, chỉ cần thành tích được thông qua là được. Nhưng trong khoảng thời gian này, khi cô tham gia một số hoạt động quy mô lớn, bất cứ lúc nào cô cũng có thể gọi em đến làm trợ thủ, chương trình học bị bỏ dở lúc này em sẽ phải tự phải học bù lại.”
Trước khi chia tay, Hứa Đại cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai cô: “Tri Vi, đừng để tự bào mòn bản thân mình. Trước kia không có cơ hội mới phải gian khổ tự học tập, nhưng hiện tại, cơ hội tới. Tất cả tùy thuộc vào việc em muốn hay không mà thôi. Cô rất chờ mong em ở lại trong giới này.”
Sau khi Hứa Đại rời đi, Lâm Tri Vi ngồi trong phòng trà rất lâu.
Tạ Hàm vội vàng gọi tới hỏi tin tức: "Bàn bạc xong chưa?"
Lâm Tri Vi đơn giản kể lại, trong tai nghe Tạ Hàm đề cao giọng: "Cô vẫn còn do dự sao? Có bao nhiêu người cầu còn không có được một cơ hội mà cô vẫn còn do dự? Xem ra Hứa Đại thật sự thích cô, trực tiếp cho cô điều kiện tốt như vậy. Thầy giáo của bà ấy đến bây giờ còn là một nhân vật cấp bậc thần thoại đấy hiểu không?”
Tạ Hàm liên tục cảm thán: "Các đối thủ cạnh tranh của cô khẳng định phải hâm mộ tới chết, haiz..." Cô ấy hài lòng: "Tôi quả nhiên là có mắt nhìn trúng thiên tài.”
Lúc lâu không nghe thấy tiếng trả lời, Tạ Hàm cảm thấy có gì đó không đúng: "Tri Vi, không phải là cô không muốn đi đấy chứ? Đây là con đường sáng giúp cô phá vỡ vòng luẩn quẩn này, cô còn gì lưu luyến không nỡ rời đi? Không có đủ tiền? Tôi cho cô mượn, khi nào quay trở lại thì làm stylist cho tôi là được."
Lâm Tri Vi không cùng cô ấy quanh co lòng vòng, nhẹ nhàng nói: "Cô biết lý do tại sao tôi không nỡ rời đi mà.”
Tạ Hàm dừng lại, một lát sau cảm thấy giật mình: "Xem đầu óc của tôi này, tôi quên mất cô còn có gia đình, nhưng Tinh Hàn ngoan như vậy, sẽ không làm gì vượt quá mức cho phép. Cô sợ cái gì."
Lâm Tri Vi bất đắc dĩ, đúng là mạch suy nghĩ không thể nào kết nối được với cẩu độc thân mà.
Ít nhất là một năm, nhiều nhất là ba năm, Lục Tinh Hàn, cậu…
"Cô giáo Hứa cho tôi ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ trả lời bà ấy."
Tạ Hàm nhấn mạnh: "Tri Vi, đừng ngốc nghếch." Giọng cô ấy trở nên nghiêm túc: "Với tư cách là một người bạn, tôi nói câu này
có thể sẽ khó nghe. Bây giờ Lục Tinh Hàn đang trên con đường phát triển. Nếu cô dừng lại không tiến hoặc thậm chí đi ngược lại, cậu ấy sẽ không bỏ cô được, sẽ chỉ bị cô liên lụy. Bây giờ cô nhất thời không nỡ bỏ đi, sau này còn phải chịu rất nhiều vất vả."
Tâm trí của Lâm Tri Vi chợt run lên, giống như bị dội nước đá xuống đầu, tất cả những suy nghĩ yếu mềm của cô đông cứng, chỉ còn lại cái lạnh thấu tim gan.
Đúng vậy, Lục Tinh Hàn mới vừa lên đại học, có một tương lai đầy hứa hẹn. Nếu cứ theo đà phát triển như vậy, không đầy vài năm cậu sẽ có thể vươn tới đỉnh cao.
Nhưng bây giờ, cuộc sống mỗi ngày của cậu đều giống nhau.
Vừa lo lắng vừa sợ hãi, vì cô mà nỗ lực rất nhiều, ăn không ngon ngủ không yên, một chàng trai mười tám tuổi nên kiêu ngạo, nhưng trên lưng còn mang gánh nặng của hai người.
Cô là bạn gái, là người yêu.
Và khi được yêu, cô lại càng phải suy nghĩ vì cậu nhiều hơn.
Chỉ nghĩ đến việc không nỡ rời đi, chẳng lẽ cứ nhất thiết phải suốt ngày phải ở trong một góc, lại để Lục Tinh Hàn ngày đêm lo lắng vì cô, tự hủy hoại tương lai mới tốt hay sao?
Lâm Tri Vi vội vàng thu dọn hành lý, lên máy bay trở về nhà.
Đã hơn một tuần không gặp Lục Tinh Hàn, một giây cô cũng không muốn chờ lâu, nóng lòng muốn ôm cậu thật chặt.
Máy bay vừa mới dừng, Viên Mạnh vội vàng gọi tới cho cô: "Cô Tiểu Lâm, cô đã trở về nước rồi sao?"
"Tôi xuống máy bay ngay đây." Lâm Tri Vi thuận theo dòng người bước ra ngoài: "Xảy ra chuyện gì à?"
Cổ họng của Viên Mạnh như muốn bốc khói: “Việc công ty từ chối gia hạn hợp đồng Tinh Hàn vừa mới biết.” Anh ta thở hổn hển vội vàng nói: “Thằng nhóc này dám thẳng chân đạp tung cửa phòng sếp! Giờ thì cuối cùng tôi cũng hiểu, cái công ty rách nát này, cmn toàn một đống âm mưu! Tôi đã nói kiểu gì cũng có vấn đề, cô đoán xem bọn họ định làm gì..."
Anh ta gào to: "Bọn họ tính toán hồi lâu cũng chính là muốn chờ bắt được cô làm nhược điểm để buộc Tinh Hàn phải đóng mấy bộ phim tình cảm máu chó mà tám trăm năm cũng không ai nhận!"
"Công ty đã biết rõ quan hệ của chúng tôi?"
“Chắc là không biết rõ lắm, tôi đoán chắc bọn họ đang theo dõi chuyện này!” Viên Mạnh tức giận nói: “Phản ứng của Tinh Hàn gay gắt như vậy, ít nhất cũng có thể chứng minh rằng cậu ấy đơn phương có tình cảm với cô. Mục đích của công ty chính là để cho cậu ấy đi đóng phim kiếm nhiều tiền, rồi kéo Lương Thầm lên!"
Anh ta dường như đang chạy, tiếng thở hổn hển thông qua tai nghe rít lên, rồi đột nhiên ngừng lại rồi hét lên: "Tinh Hàn, cậu đứng lại cho tôi!"
Lâm Tri Vi nắm chặt điện thoại.
"Cậu không thấy thù lao cao ngất trời là vô lý sao? Cái loại kịch bản rác rưởi này mà cậu cũng dám nhận, hơn nữa đây còn là bộ phim đầu tiên của cậu. Như vậy mọi cố gắng trong nửa năm nay cũng đều đổ sông để bể rồi? Cậu nhận nó cậu sẽ bị hủy hoại! Cậu sẽ cùng với mấy loại bình hoa chỉ biết kiếm tiền giống nhau!"
Trái tim trong ngực Lâm Tri Vi đau đớn, cô lại nghe được Viên Mạnh tiếp tục lo lắng hét lên: "Đóng một bộ, đổi lại cô ấy được gia hạn hợp đồng thêm một năm, liệu cô ấy có thể chấp nhận được sao? Cứ như vậy thì tới khi nào thì cô ấy mới trở thành người dẫn đầu được!"
Hình như Lục Tinh Hàn không chịu nổi nữa, cậu phát ra tiếng gầm nhẹ: "Vậy thì đừng để cô ấy biết! Ít nhất sẽ giải quyết được vấn đề trước mắt!"
Lâm Tri Vi vượt qua biển người, nhanh chóng chạy ra khỏi sân bay, cô hét vào điện thoại nhiều lần, nhưng Viên Mạnh bây giờ lửa nóng xông lên tận não, hoàn toàn quên mất vẫn đang gọi điện thoại nên căn bản là không nghe thấy.
Cô dùng sức tắt máy, ngón tay run rẩy bấm số điện thoại của Lục Tinh Hàn.
Gọi tới cuộc gọi thứ hai Lục Tinh Hàn mới bắt máy.
“Vi Vi, chị trở về rồi sao?” Giọng nói của cậu bình tĩnh, mặc dù hơi khàn nhưng cũng không nghe ra điều gì khác thường.
Nếu như không phải chính tai nghe thấy, cô sẽ không thể tin vừa rồi cậu đã kích động như vậy.
Nghĩ đến việc vì muốn giấu cô nên vừa rồi cậu đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc, giả vờ tất cả đều ổn chỉ trong một hồi chuông. Lâm Tri Vi cắn môi mới miễn cưỡng để bản thân bình tĩnh.
"Em ở đâu?"
"Ở công ty."
"Đã chín giờ tối rồi, em vẫn chưa làm xong?"
"Sắp xong rồi, còn một chút việc nữa thôi. Em đã sắp xếp xe đến đón chị rồi, tối nay em sẽ về nhà.”
Lâm Tri Vi dằn từng chữ một: "Không được, hiện tại em lập tức, phải về nhà, không được phép làm cái gì nữa!"
Cô hít một hơi thật sâu: "Tinh Hàn, nghe chị, không cho phép em làm nữa, chị muốn gặp em."
"Vi Vi..."
“Chị có biện pháp giải quyết.” Cô nói một cách chắc chắn: “Em không cần ký vào bất kỳ thứ gì, bên này chị đã có giải pháp rồi!”
Đủ.
Thật sự là quá đủ rồi.
Dù thiếu quyết đoán đến đâu, cô cũng muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người mình thương.
Cô có thể nghĩ đến phản ứng của Lục Tinh Hàn.
Cũng có thể nghĩ đến những đau khổ của chính mình.
Nhưng cô không hối hận, cô nhân lúc vẫn còn quyết tâm, lập tức tìm số mà Hứa Đại để lại cho cô rồi bấm số gọi qua: "Cô Hứa."
"Tri Vi, em có quyết định rồi?"
Lúc Lâm Tri Vi lao ra khỏi sân bay thì bên ngoài trời đã tối sầm, sấm chớp lờ mờ ập đến, khiến hốc mắt người nào đó đỏ lên, lòng của cô từng chút chìm xuống, chìm vào vực sâu tối tăm không thấy đáy.
"Đã quyết định, em đồng ý đi."
Thành phố quá lớn, khoảng cách từ sân bay về nhà cũng bằng khoảng cách từ giải trí Tinh Hỏa về nhà. Ngoại ô không bị kẹt xe nên Lâm Tri Vi còn muốn đi nhanh hơn.
Cô thúc giục tài xế lái xe đi nhanh suốt cả quãng đường, lúc cô về đến nhà, Lục Tinh Hàn vẫn chưa trở về.
Cô đứng dựa lưng vào cửa trong bóng tối vài giây, Lâm Tri Vi đưa tay giữ trán để làm mình tỉnh táo lại. Cô bật điện lên, chuẩn bị hai món ăn đơn giản không tốn nhiều thời gian, rót thêm rượu vang đỏ đặt ở hai bên, nhìn qua giống như đêm Thất tịch đêm đó.
Cô vén tóc ra sau tai rồi vào phòng ngủ thay quần áo.
Trong tủ, quần áo ngủ có mấy bộ váy ngủ, đều là do Lục Tinh Hàn mua, có cái còn chưa cắt mác.
Cô chọn một chiếc váy hai dây ngắn màu đen mặc vào, bên ngoài choàng một chiếc váy ngủ dài đến đầu gối, ngồi ở trước bàn trang điểm, bình tĩnh nhìn hình ảnh người trong gương.
Cô còn rất trẻ, dịu dàng, hoàn toàn không có tính công kích, nhìn đâu cũng thấy mềm mại ôn nhu, là dáng vẻ khiến Lục Tinh Hàn vô cùng say đắm.
Trong mắt có hơi nước, cô lau khô đi.
Hai má ửng hồng, nhìn qua rất đáng yêu.
Hai mươi bốn tuổi, cô biết chính mình muốn làm gì.
Cô cam tâm tình nguyện.
Cô muốn hoàn toàn có được cậu, cũng muốn hoàn toàn thuộc về cậu.