Lâm Tri Vi nhìn thời gian rồi lại nhìn tình hình giao thông Lục Tinh Hàn phải đi để đi từ công ty về nhà, kẹt xe nghiêm trọng, tất cả tuyến đường đều hiện màu đỏ, cảnh báo hiện tượng rất đông đúc, cô đoán rằng chắc cậu phải mất hơn 10 phút nữa.
Cô xõa tóc ra, chuẩn bị đi tắm rửa trước, ngồi trên máy bay đường dài quá lâu, cả người cô đều không thoải mái.
Từ phòng ngủ đi đến phòng tắm cách nhau bảy tám mét, khi cô vừa bước vào, thuận tay cởi áo ngủ vắt lên trên cánh tay.
Khi cô vừa bước một chân vào phòng tắm, cánh cửa đột nhiên vang lên.
Lâm Tri Vi bất ngờ, cô ngây người đứng nguyên đó hai giây, trong thời gian hai giây đó, Lục Tinh Hàn đã vào trong, bóng dáng cao lớn bị ngọn đèn trước cửa che khuất, đôi mắt đen nhánh lập tức nhìn thấy cô, nhìn cô chăm chú.
Ngôi nhà an toàn, ánh sáng ấm áp mỏng manh, cánh tay và hai chân của cô để trần, chỉ mặc một chiếc váy ngủ, mái tóc dài buông xuống vai kéo dài đến ngực, khuôn mặt nho nhỏ, trong đôi mắt hạnh hơi ngấn nước và ánh sáng, có sức quyến rũ chết người với cậu.
Từ đầu tới cuối, chín ngày rồi hai người không gặp mặt.
Lục Tinh Hàn đá rơi giày, tháo xuống tất cả những vật ngụy trang, không nói một lời bước về phía cô.
“Tinh Hàn…”
Âm cuối dần mất hẳn, tất cả đã bị cậu nuốt hết, cánh tay của cô không tự chủ được mà nâng lên, ôm cổ của cậu, áo ngủ rơi xuống mặt đất, lặng yên không một tiếng động.
Váy ngủ tơ lụa bóng loáng, Lục Tinh Hàn nắm eo cô, giữ lấy ót cô tùy ý xâm chiếm, đè nén sự tức giận đang dày vò, chỉ đem nỗi nhớ đang sục sôi truyền lại cho cô.
Tay Lâm Tri Vi rơi xuống lưng cậu, vô tình chạm phải phần vải vóc hơi ẩm ướt, cảm nhận được hơi thở rất gấp gáp của cậu, lúc đó cô mới phát hiện ra có gì không đúng lắm, cô hơi tránh ra, nhìn cậu từ khoảng cách gần. Mặt cậu đỏ lên, trên trán đổ một lớp mồ hôi.
Rõ ràng kẹt xe phải hơn mười phút nữa mới có thể về đến nhà nhưng cậu lại ở đây nhanh như vậy…
“Em về thế nào?”
Lục Tinh Hàn dùng ngón tay vuốt ve khóe môi của cô: “Kẹt xe rất nghiêm trọng, em không đợi được nữa, đoạn đường còn lại em chạy theo một con đường nhỏ về đây.”
“Em không sợ bị người ta chụp ảnh lại sao?”
“Em đã mặc tất cả những thứ nên mặc.” Lục Tinh Hàn ôm cô vào trong lồng ngực: “Với lại em chạy rất nhanh, không có ai phát hiện ra.”
Cậu ôm Lâm Tri Vi như ôm một đứa trẻ, hai tay kề sát với đôi chân trắng nõn của cô.
Lâm Tri Vi lo lắng nếu tiếp tục như vậy thì đến cơ hội để nói chuyện đàng hoàng cũng không có, cô vội vàng đẩy đẩy vai cậu ra: “Em ăn cơm chưa? Chị làm đồ ăn cho hai người, em có muốn ăn một chút không?”
Lúc này Lục Tinh Hàn mới nhìn thấy trên bàn ăn có rượu có đồ ăn được bày biện tỉ mỉ, cậu mỉm cười, ngửa đầu hôn chiếc cằm xinh xắn của cô: “Được, chị có đói bụng không?”
Lâm Tri Vi cho rằng có thể bình tĩnh bắt đầu nói chuyện nhưng không ngờ Lục Tinh Hàn không có ý định buông cô ra. Cậu dùng một tay kéo ghế rồi ngồi xuống, đặt cô ngồi ở trên chân, ôm cô ngồi vững và gắp lấy một chút thức ăn đút vào miệng cô.
Cô cảm thấy có lẽ mình nên từ chối thẳng thừng, nên nói chuyện chính trước, nhưng dưới ánh mắt của cậu, nghĩ đến những lời nói sắp nói ra, cô cảm thấy trong lòng quặn đau và thuận theo cậu, há miệng nhận lấy.
“Tinh Hàn, chị có chuyện muốn nói với em.”
“Ừ, em cũng có chuyện muốn nói.”
Lâm Tri Vi gật đầu: “Em nói trước đi.”
Lục Tinh Hàn lại đút cho cô một miếng đồ ăn, mỉm cười: “Em đọc tin tức rồi, biết bé cưng Tri Vi vô cùng xuất sắc, đã thắng lớn ở tuần lễ thời trang.”
Màn trình diễn của Lâm Tri Vi tại tuần lễ thời trang nhanh chóng được truyền về trong nước như dịp liên hoan phim, nhưng ảnh hưởng tiêu cực lúc trước của cô quá lớn, hơn nữa độ nổi tiếng của các thành viên nữ cô phụ trách trong nhóm nhạc hơi thấp nên mặc dù nhận được rất nhiều lời khen nhưng cũng không thể thay đổi được gì, thậm chí còn có những đánh giá tiêu cực từ các đối thủ cạnh tranh ác ý.
Lục Tinh Hàn yêu thương xoa xoa chóp mũi của cô, giọng nói có vẻ bình thản, nhưng lại cố chấp cứng rắn: “Chị giỏi như vậy, ưu tú như vậy, làm sao có thể để vùi dập mất được?”
Lâm Tri Vi vùi đầu trong lồng ngực cậu, hít vào một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Cho nên, vì để chị không bị vùi dập nên em mới tham gia vào?”
Động tác của Lục Tinh Hàn dừng lại, cậu đặt đũa xuống: “Viên Mạnh nói với chị sao?”
Cô yên lặng nắm tay lại, thẳng thắn thừa nhận: “Khi em tranh chấp với Viên Mạnh, anh ta đang gọi điện thoại cho chị, chị đã nghe thấy tất cả mọi chuyện.” Cô hơi ngẩng đầu, tựa lên vai của cậu, im lặng đưa mắt nhìn gò má cậu: “Tinh Hàn, em không thể làm như vậy.”
“Đó chỉ là một bộ phim mà thôi.”
“Mà thôi?” Tiếng hét phẫn nộ của Viên Mạnh vẫn còn vang lên bên tai cô, chuyện này ảnh hưởng đến cậu thế nào không cần nghĩ cô cũng biết. Lâm Tri Vi biết nói những điều khác không có tác dụng, dứt khoát làm ra vẻ của cô gái nhỏ, cố ý lấy cớ, nắm chặt quần áo của cậu cắn răng nói: “Phim tình cảm Mary Sue máu chó, em muốn chụp với cô gái nào?”
Lục Tinh Hàn nhìn cô kinh ngạc, trong mắt dâng lên dòng ánh sáng dịu dàng, cậu dùng sức kéo cô lại, hôn liên tiếp vài cái: “Chị có ngốc không vậy, có thể có chuyện đó sao? Em đã nói rồi, từ đầu đến chân em, từ trong ra ngoài, bất kể ở đâu, tất cả đều chỉ thuộc về một mình chị, em không quay phim với ai khác, quay quảng cáo cũng không được, cái gì cũng không được!"
Lâm Tri Vi sững sờ, phản ứng của cậu làm cô bật cười, nhất thời quên mất câu hỏi vừa rồi. Cô nghĩ một đằng lại nói một nẻo, ấp úng giải thích: “... Lục Tinh Hàn, bây giờ đã là thời kỳ mở cửa rồi, chị cũng không trói buộc em.”
“Không cần chị trói buộc.” Lục Tinh Hàn cắn môi của cô: “Về sau, chị không cần lo lắng về mấy việc ngu ngốc này, đừng nói đến chuyện suy nghĩ, chỉ cần chị với em một chút là em đã không chịu được rồi.”
Cậu hài lòng xoa xoa cô: “Em chỉ có một cô gái nhỏ, tất cả đều cho chị, chị coi như em suy nghĩ cổ hủ cũng được.”
Ông cụ mười tám tuổi cổ hủ.
Trái tim Lâm Tri Vi bủn rủn không nói lên lời: “Thế còn bộ phim Viên Mạnh nói?”
Vẻ mặt Lục Tinh Hàn lạnh nhạt: “Cũng không phải bắt buộc em phải quay? Không phải muốn em dẫn dắt Lương Thầm sao? Vậy nhường vai nam chính cho Lương Thầm diễn, em tình nguyện đóng vai phụ cho cậu ta, để làm nền cho cậu ta. Em nhận vai phản diện không ai yêu trong phim, không đầu óc, không logic gì cả, chỉ độc ác thôi. Tiếp xúc gần nhất với nữ chính là cho người ném cô ta xuống sông cho chết đuối."
“Định mượn em để ghép couple sao, nằm mơ đi.” Cậu nói xong, khẽ hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt âm u tĩnh mịch: “Dù sao bọn họ cũng muốn dùng em để kiếm tiền, muốn mang hào quang cho Lương Thầm, cho dù là công ty hay hãng phim, lựa chọn của em càng có lợi cho bọn họ hơn.”
Ngực Lâm Tri Vi đô “rầm” một tiếng, cô ôm lấy cậu, dựa vào hõm ngực cậu.
Với địa vị và độ nổi tiếng của Lục Tinh Hàn, làm sao có thể làm màu cho Lương Thầm trong một kịch bản không xứng với cậu như vậy, làm sao cậu lại chấp nhận vào vai loại nhân vật hạ lưu như vậy.
So với lúc trước cô càng không công bằng.
Chuyện có thể làm cho toàn bộ giới giải trí xôn xao vậy mà khi nói ra từ miệng của cậu lại đơn giản, không có gì đáng kể như vậy.
Cậu không biết cậu quý giá biết bao nhiêu.
Cậu không biết
gì cả, chỉ biết hi sinh mình vô điều kiện vì cô.
Lông mi Lâm Tri Vi ẩm ướt, lúc đầu đã khó có thể lên tiếng, bây giờ lại càng nặng nề, câu chữ nghẹn tắc trong ngực cô.
Lục Tinh Hàn nghiêng đầu hôn cô: “Em thật sự không muốn nói cho chị biết nhưng không giấu diếm được… Chị không thích nghe thì chúng ta không nói chuyện này nữa, Hứa Đại nhất định rất hài lòng về phần thể hiện của chị đúng không? Bé cưng Vi Vi nhà ta xuất sắc quá.”
Cô khó khăn mở miệng: “Hài lòng.”
Lục Tinh Hàn xoa lưng cô: “Chị nói có biện pháp rồi là bên Hứa Đại có tiến triển sao? Gần đây em tìm anh Viên hỏi thăm, tiêu chuẩn nhận học trò của Hứa Đại rất cao, bà ấy còn có yêu cầu gì không? Có khó không?”
Cô nhắm mắt lại: “... Khó.”
Lục Tinh Hàn nhíu mày, đỡ cô đứng dậy ngồi thẳng lại: “Cuối cùng là làm gì? Nếu khó quá thì chúng ta đừng cố nữa, ít nhất em có thể đổi lấy hợp đồng một năm cho chị, trong một năm, chị sẽ có thêm… Cơ hội.”
Cổ họng của Lâm Tri Vi chuyển động một cách khó khăn, cô đã thử hai lần mà vẫn không thể nói ra.
Ánh mắt của cậu quá dịu dàng, quá sáng như đâm vào bên trong máu thịt, khiến cô vô cùng đau đớn, mới tách nhau ra chín ngày cậu vẫn còn đau khổ cậu vậy làm sao có thể trải qua những ngày tháng sau này thật tốt đây?
Bàn tay Lục Tinh Hàn cầm tay chặt hơn.
Cậu có thể cảm giác được.
“Vi Vi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trong nhà rất yên tĩnh nhưng có rất nhiều tạp âm cứ vang lên trong tai của Lâm Tri Vi, cô siết tay, móng tay đâm vào da thịt, cô nhìn cậu nói từng chữ một: “Tinh Hàn, chị muốn ra nước ngoài một thời gian ngắn.”
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Tinh Hàn không chớp một cái: “Lần này là mấy ngày?” Cậu nhíu mày càng lúc càng chặt, một dự cảm không lành ập đến, cậu cố gắng bỏ qua, bình tĩnh hỏi: “Hay là vài tuần?”
Lục phủ ngũ tạng của Lâm Tri Vi như bị mãnh thú gặm nhấm, thân thể bất động cô như không thể di chuyển, cô nhìn chằm chằm màu máu đang dâng lên trong mắt của cậu, đầu lưỡi cô cứng lại, từ từ nói: “Nhiều nhất là ba năm, ít nhất là một năm, chị sẽ… Chị sẽ cố gắng hết sức có thể, hoàn thành trước thời hạn.”
Lục Tinh Hàn không lên tiếng, vẫn nhìn cô như cũ.
Thế giới hình như đột nhiên trống rỗng.
Khắp nơi đều là sương mù.
Nhà không còn, bàn ăn không còn, rượu và thức ăn mà cô chuẩn bị, tất cả cũng không còn.
Chỉ còn lại sức nặng trên chân, nhắc nhở rằng cô vẫn còn ở trong lòng cậu, không phải là một giấc mộng.
Nhìn gương mặt cậu thoắt cái đã trở nên trắng bệch, Lâm Tri Vi đau lòng đến mức toàn thân căng cứng, đầu ngón chân co quắp, cô nắm chặt góc áo cậu: “Hứa Đại giới thiệu chị đến viện thiết kế, chờ chị học xong, đạt tiêu chuẩn, bà ấy sẽ chính thức nhận chị làm học trò, là thầy đã từng dạy của bà ấy, là ngôi trường tốt nhất trên thế giới, chị…”
Nhiều điều kiện tốt như vậy nhưng cô không thể nói được nữa, trán cô gục trên vai cậu.
Không biết bao lâu sau đó.
Lục Tinh Hàn lại lên tiếng: “Chị muốn đi không?”
Lâm Tri Vi ngẩng mặt lên.
Cuối cùng ánh mắt của cậu cũng chuyển động, cậu nhìn cô chăm chú: “Vi Vi, chị muốn đi không?”
Không muốn đi, không muốn rời xa em, không muốn để em ở lại một mình, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh em cùng tiến cùng lùi.
Nhưng cô phải đi.
Cô muốn đứng được ở nơi cao hơn, đứng ở vị trí kề vai sát cánh với cậu, không khiến cậu phải làm tổn thương bản thân để gánh vác mọi việc.
Lâm Tri Vi cố gắng cong đuôi mắt lên, ánh sáng mỏng manh bên trong ngưng tụ thành nước, không chịu rơi xuống: “Chị muốn đi, chị thực sự chưa từng được học chuyên nghiệp, học xong mới có thể bước ra khỏi gông cùm xiềng xích như bây giờ, mới có khả năng sống tốt hơn.”
Một lúc sau, Lục Tinh Hàn gật đầu, cẩn thận ôm lấy cô, đặt ở chiếc ghế bên cạnh, chống tay lên bàn rồi đứng lên: “Vi Vi nghe lời, ăn trước đi, em đổ nhiều mồ hôi, em đi rửa mặt.”
Cậu vòng qua bàn ăn, đi về phía phòng tắm, Lâm Tri Vi vội vàng đuổi theo.
Nhưng cậu đi rất nhanh, lúc Lâm Tri Vi đuổi theo, cậu đã đưa tay khóa cửa lại.
Lời nói đã đến khóe miệng nhưng không thể nói ra, cô dựa vào cánh cửa, cầm chặt tay nắm cửa, nghe được tiếng nước chảy ào ào bên trong, không phải vòi nước ở bồn rửa tay, mà là vòi hoa sen được mở tối đa, tiếng nước đập vào mặt đất.
Bên trong vang lên tiếng ồn cực lớn, thỉnh thoảng vẫn lộ ra tiếng thở gấp và tiếng khóc mà cậu đã cố gắng kiềm chế.
Nước mắt của Lâm Tri Vi lập tức rơi xuống.
So với cuộc cãi nhau chống cự trong dự đoán, cô càng sợ dáng vẻ này của cậu hơn.
Cô đè xuống tay nắm cửa, cửa đã bị khóa ở bên trong, cô dùng sức gõ cửa, giọng run run nói: “Lục Tinh Hàn, em đi ra đây! Muốn nói gì thì chúng ta nói trực tiếp!”
Nghe cậu khóc nữa, cô sẽ ngã quỵ mất.
Lâm Tri Vi cắn chặt răng đóng chốt cửa, cậu không lên tiếng, cô dứt khoát nhấc chân lên đá, khóc thút thít kêu to: “Lục Tinh Hàn, tay chị đau! Chân cũng đau! Em mặc kệ chị sao?”
Tiếng nước ngừng lại.
Cô đứng đơ trước cửa, dép lê rơi xuống bên cạnh, hai chân trần trụi đứng trên sàn nhà.
Vài giây sau, khóa cửa khẽ chuyển động rồi từ từ mở ra, ánh sáng trắng trong phòng tắm bị bóng người của cậu che mất, toàn thân cậu ướt đẫm, khuôn mặt giấu trong bóng tối, không thấy rõ được gì.
Lâm Tri Vi nhìn chằm chằm bộ dạng chật vật của cậu, ngực phập phồng lên xuống dữ dội, cô giật áo trên người cậu vứt xuống đất, bàn tay cô lạnh như băng, cậu đã xối nước lạnh vào người, cô càng không nhịn được cảm giác muốn òa khóc: “Em muốn sinh bệnh đúng không?”
Lục Tinh Hàn cúi đầu, không nói một lời ngồi xổm xuống, xoa tay mình để làm nóng rồi nhặt dép lê lên đi vào cho cô.
Một chút cứng rắn Lâm Tri Vi cố gắng chống đỡ, bị động tác đơn giản này đánh tan, cô che mắt: “Em đừng làm như vậy.”
Lục Tinh Hàn chậm rãi đứng thẳng lên: "... Vi Vi, em có thể làm gì nữa?"
Cuối cùng cậu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng không còn nơi để che giấu.