Sắc trời tối như một cái giếng sâu không thấy đáy, ngọn đèn bên đường chỉ như một ngọn lửa nhỏ trong giếng, tỏa
ra ánh sáng le lói ảm đạm.
Phương Thanh lái xe, An Nham ngồi ghế bên cạnh tài xế, bọn họ chạy ở đằng trước, bên chi viện tỏa ra các hướng khác đuổi theo.
Từ xa đã nhìn thấy gian phòng nhỏ lẻ loi trơ trọi của Kha Thiển. Phía sau là đồng ruộng mênh mông, cùng hướng
với khu công nghiệp hoạt hình cách xa đó, tựa như một lữ khách du lịch,
đứng ở nơi đó canh gác.
Xe của Kha Ái cũng dừng ở cửa căn phòng nhỏ.
Cậu ta đã không còn chỗ nào để đi.
Phương Thanh tắt máy, xuống xe, thấp
giọng nói với An Nham: “Không phải tín hiệu điện thoại của cậu ta chứng
tỏ ở nơi này sao? Gọi điện thoại xem cậu ta có bắt máy không đã.”
An Nham gật đầu, bấm số gọi. Có lẽ vang lên khoảng 5, 6 tiếng chuông thì có người bắt máy.
Tiếng thở gấp, nghẹn ngào. Áp lực lại mơ hồ, cậu ta không nói gì.
Phương Thanh giật lấy điện thoại, nói:
“Kha Thiển, tôi là cảnh sát Phương. Hiện tại tôi đang ở bên ngoài phòng
cậu, xuất hiện đi, theo chúng tôi về, ngủ một giấc rồi khai báo. Mọi
chuyện đã xong rồi, được không? Chúng tôi đang ở bên ngoài chờ cậu.”
Có lẽ là vì giọng anh ta quá dịu dàng, Kha Thiển ở đầu kia lập tức bật
khóc: “Cảnh sát Phương… Cảnh sát Phương, tôi không muốn chết, tôi chỉ
muốn thay thế Kha Ái sống thôi…”
Phương Thanh và An Nham đều im lặng.
“Chị gái cậu…” Phương Thanh chậm rãi lên tiếng, “Cô ấy tốt bụng, lý trí, thông minh, từ nhỏ đã có trách nhiệm,
có nghĩa khí. Cho nên khi cậu gây dựng sự nghiệp gặp khó khăn, cô ấy đã
lấy ra tất cả tiền tiết kiệm và học bổng đưa cho cậu, có đúng không?
Hiện tại đổi lại cậu hãy dũng cảm một chút, trở thành người đàn ông mà
cô ấy khen ngợi, có trách nhiệm, có được không? Thù của cô ấy đã được
báo rồi, cô ấy ở trên trời có linh thiêng cũng không tiếc nuối.”
An Nham nghe thấy giật mình, yên lặng giơ ngón tay cái với Phương Thanh.
Kha Thiển ở bên đầu kia nghẹn ngào một
lúc lâu, nói: “Tháng 11 năm ngoái Kha Ái tới tìm tôi. Khi đó tôi vui đến mức như mọc cánh bay lên không trung. Tôi đúng là khờ, có Kha Ái là đủ
rồi. Tại sao còn phải chịu đựng những kẻ ích kỉ dơ bẩn kia chứ? Tôi sớm
nên nhìn rõ ra điều này…”
Phương Thanh không nghĩ tới cậu ta lại
hồi tưởng vào lúc này, có lẽ là gần như sụp đổ rồi. Vì thế anh ta ra
hiệu bằng ánh mắt cho An Nham, hai người một trái một phải, rút súng ra, từ từ đi tới gần phòng nhỏ,
“Chị ấy học tập bận rộn, tôi lại cả ngày không có việc gì, nhưng mỗi ngày tôi đều đến đại học Thanh Đô, chờ chị
ấy tan học. Cho dù phải chờ bao lâu trong lòng tôi cũng vô cùng vui vẻ.
Tôi sợ sự tồn tại của mình làm cho chị ấy bị những bạn học khác xem
thường, cho nên không để cho chị ấy nhắc tới tôi với người khác…” Kha
Thiển khóc nức nở nói.
Phương Thanh thấp giọng an ủi: “Cậu suy
nghĩ quá nhiều rồi. Cô ấy sẽ không để ý đến chuyện này.” Hai người đã đi tới bãi cỏ ngoài cửa phòng.
“Ha ha ha…” Kha Thiển thê lương run rẩy
cười, “Đúng vậy, con người có lẽ phải trải qua một lần thay da đổi thịt, mới có thể hiểu được đạo lý này. Tối đó chị ấy đến thăm tôi. Chúng tôi
chơi vui vẻ… có lẽ Kha Ái muốn cổ vũ cho sự nghiệp của tôi, nên mới thay quần áo, hóa trang, biến thành tôi.”
Cậu ta khóc lớn lên.
Phương Thanh khẽ hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trong tích tắc khi lần thứ hai Kha Thiển lên tiếng, Phương Thanh khẽ đẩy cửa phòng, cửa không khóa.
“Tôi… chỉ đi mua chai nước cho chị ấy,
đi đến cửa hàng bán đồ gần nhất, cũng phải mất nửa tiếng. Lúc trở về,
nhìn thấy những người đó… Xe của bọn họ đều đỗ ở chỗ này.” Giọng của Kha Thiển bắt đầu trở nên nhanh, nói năng hơi lộn xộn. “Tôi rất căng thẳng, không biết bọn họ đến làm gì, đứng ngoài cửa sổ, nhìn vào trong… Ai ngờ nhìn thấy Kha Ái đã chết rồi. Bọn họ đã giết chết chị ấy. Cả người đầy
máu!”
Tiếng gào của Kha Thiển không chỉ truyền đến trong di động mà còn truyền cả từ trong phòng. Phương Thanh dừng bước, trao đổi ánh mắt với An
Nham, ý bảo cậu đẩy cửa đi vào, đột kích nhanh như tia chớp để chế ngự
Kha Thiển.
An Nham khẽ gật đầu.
Di động trong tay Phương Thanh từ từ hạ xuống, còn lời nói hỗn loạn của Kha Thiển không ngừng truyền đến:
“Tôi nhìn bọn họ khiêng Kha Ái vào rừng, nhìn thấy bọn họ thương lượng
chia số tiền kia như thế nào, nhìn thấy bọn họ chôn chị ấy, nhìn thấy
bọn họ rửa sạch tất cả máu như thể chưa xảy ra chuyện gì, sao bọn
họ có
thể ghê tởm như vậy? Sao có thể!”
Cho nên tôi đóng vai Kha Ái, đóng vai thành hai người chúng tôi. Đột
nhiên tôi không còn luống cuống, không còn hoảng sợ nữa. Tôi nghĩ Kha Ái ở trên trời có linh thiêng, linh hồn chị ấy nhập vào tôi rồi.
Tôi nhanh chóng quen thuộc với mọi loại
thuốc trong phòng thí nghiệm của chị ấy, khi nhìn thấy tôi biết mình có
thể dùng nó để giết người.
Tưởng Học Nhiễm, hắn đáng chết! Kẻ khốn
nạn nhất là hắn! Hắn luôn xem thường tôi, chủ ý chôn chị gái tôi cũng là do hắn đưa ra. Cho nên tôi dùng quần áo hắn ghét nhất, là quần áo của
tôi, hóa trang cho hắn, để cho hắn chết đi như vậy!”
“Chỉ là tôi không nghĩ tới, các người tìm được tôi nhanh như vậy, tìm
được Kha Ái. A… giống như các người tra ra được, tôi lập mưu, hóa trang
thành Kha Thiển đi giết Hứa Sênh. Thực ra có giết bọn họ hay không cũng
chả sao, nhưng dù sao tôi đã có chứng cứ vắng mặt hợp lí…
Tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi. Đây
là tất cả tội tôi phạm phải, tôi cầu xin tha thứ… cầu xìn…” Cậu ta vừa
khóc vừa nói, “Cầu xin tha thứ… cứu tôi, cứu tôi với…”
Giọng nói bi thương sợ sệt như vậy khiến Phương Thanh nao nao.
Anh cảm thấy có chỗ nào đó bất thường, nhưng nhất thời không nghĩ ra được.
Nhưng còn chưa kịp do dự thì cửa đã bị đẩy ra.
Trong phòng yên tĩnh, không bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào.
Tất cả vẫn duy trì dáng vẻ bọn họ đến điều tra lần trước, gian ngoài không có ai.
Hai người rón rén đi vào trong.
Ngay khi bước qua cửa đi vào buồng trong, trong nháy mắt Phương Thanh đột nhiên giật mình.
Anh biết bất thường ở chỗ nào rồi.
Kha Thiển vừa được phóng thích ra khỏi
cục chưa lâu, là do chứng cứ không đủ, sau khi giam 24 giờ được thả ra,
sao cậu ta biết được cảnh sát đã điều tra ra được manh mối, tìm được Kha Ái nhanh như vậy?
Cảm giác rét lạnh tiến vào trong lòng,
Phương Thanh ngẩng đầu, trước mắt là hình ảnh mà anh ta và An Nham chưa
bao giờ dám tưởng tượng.
Hình ảnh cực kì quỷ dị, đầy máu tanh.
Kha Thiển bị đóng đinh trên bức tường ngay trước mắt bọn họ.
Đúng vậy là đóng đinh. Buồng trong bật
một ngọn đèn u ám, để ngay đầu giường, cho nên Phương Thanh và An Nham
có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của Kha Thiển.
Đinh sắt màu bạc, rất dài, ước chừng
phải có khoảng hơn 20 cái, từ bờ vai, cánh tay, lòng bàn tay, đùi, mắt
cá chân… Đinh đóng vào vách tường ở phía sau. Máu chảy theo đinh xuống
đất. Lúc này Kha Thiển đang mặc bồ đồ màu trắng cậu ta thích nhất, giữa
mi tâm có một nốt ruồi đỏ, tựa như con dơi màu đỏ trong bóng đêm, yêu dị đáng sợ.
Trong tay phải cậu ta còn cầm di động đang kết nối. Không cần phải nói cũng biết là có người nhét vào.
Phương Thanh và An Nham ngẩn người, nhất thời quên cả di chuyển.
Kha Thiển ngẩng đầu nhìn bọn họ cũng
giật mình. Kỳ quái nhất là sắc mặt cậu ta thoạt nhìn cũng không quá
thống khổ, đôi mắt khẽ híp vào, nhưng tinh thần vô cùng hoảng hốt. Vì
thế Phương Thanh lập tức nhận ra cậu ta bị bỏ thuốc.
“Đã xảy ra chuyện gì? Kha Thiển!” Phương Thanh vội vàng hỏi, đồng thời cảnh giác giơ súng về bốn phía, nhưng
trong phòng không có bóng người, bên ngoài phòng tối đen, làm sao thấy
được ai.
Một giọt nước mắt chảy xuống trên mặt
Kha Thiển, như thể cậu ta dùng hết chút tàn hơi cuối cùng, hét lên: “Anh cảnh sát, đi ra ngoài, mau đi ra… Chạy đi!”
Phương Thanh và An Nham cùng sững người.
Thời gian giống như ngừng lại.
Khuôn mặt bi thương mà hoảng sợ của Kha
Thiển ở ngay trước mắt, cùng với tiếng hét hoảng hốt, Phương Thanh dường như thật sự nghe thấy trong phòng có tiếng “tích, tích…” đếm giờ.
An Nham còn chưa hiểu ra chuyện gì,
Phương Thanh dùng hết sức lực, nhanh như điện xẹt, kéo lấy An Nham, lao
từ cửa sổ gần nhất ra ngoài.
Trời long đất lở, tiếng nổ bùng phát.