Từ xa, Giản Dao đã nhìn thấy xe của
Phương Thanh và Kha Ái đều dừng bên ngoài căn phòng nhỏ. Những cảnh sát
khác vẫn chưa đuổi tới.
Có thể thấy được Lạc Lang lái xe rất nhanh.
Cô cười với Lạc Lang: “Cám ơn, Lạc đại ca, anh dừng ở đây đi. Anh nên tránh đi thì tốt hơn.”
Lạc Lang nói “Được” nhưng không di chuyển.
Giản Dao rút súng ra, xuống xe, cô không vội vã liều lĩnh, xem ra Phương Thanh và An Nham đã vào trong phòng, cô quyết định ở ngoài quan sát một chút, nghĩ cách hỗ trợ.
Cô đặt chân nhẹ nhàng lên bãi cỏ bên ngoài phòng.
Cuối cùng Lạc Lang đã khởi động xe, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé chính trực của cô.
Khi Giản Dao còn chưa kịp có bất kì phản ứng gì, một ngọn lửa khổng lồ trong nháy mắt phá tan cả căn phòng,
giống như quái thú dữ tợn trong đêm đen đánh về phía cô.
Cô bị quật ngã, sau đó bị ném phăng ra
ngoài. Lăn ba bốn mét, lục phủ ngũ tạng như bị người dùng búa đập vào.
Đầu cô đập vào cỏ, trong lỗ tai cô toàn là tiếng ong ong, trong đầu đột
nhiên trống rỗng.
Nhưng cô lập tức ngẩng đầu lên, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.
Cô nhìn thấy hai bóng người bị trận nổ
đánh văng ra xa trên cỏ. Bóng dáng kia quen thuộc đến thế, cổ họng Giản
Dao phát ra tiếng gọi khàn khàn, nhưng cô không thể nghe thấy gì hết.
Bọn họ nằm trên cỏ.
Cả người bọn họ đầy máu, hai mắt nhằm nghiền, không biết là sống hay chết.
Giản Dao bật khóc, nhìn đồng bọn từng
cùng kề vai nằm ở nơi đó, nỗi đau khôn cùng, giống như móng vuốt to lớn
trong bóng đêm bắt lấy cô. Cô ngã xuống, bò đến bên cạnh bọn họ, “Phương Thanh… An Nham…” Cô khóc nức nở, nhưng bọn họ không hề nhúc nhích, cô
cũng không nghe thấy gì hết.
Cô ôm lấy An Nham gần mình nhất, muốn
kéo ra ngoài. Một người từ phía sau ôm chặt lấy cô, muốn kéo cô ra khỏi
hiện trường. Giản Dao hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng thân thiết của Lạc Lang, anh ta không ngừng nói gì đó.
Giản Dao đẩy anh ta ra, nhưng không thể
đẩy được. Sau đó tiếng nói của anh ta cuối cùng đã xuyên qua màng tai
cô, truyền vào trong lỗ tai:
“Giản Dao! Đi thôi! Nơi này nguy hiểm lắm! Mau đi thôi! Đừng ở lại đây! Đi theo anh! Đi!”
Giản Dao lại khóc: “Không! Em phải cứu bọn họ, em không thể để bọn họ ở
lại nơi này! Lạc Lang, gọi điện thoại, mau gọi điện thoại tìm trợ giúp!
Gọi cho Cận Ngôn, gọi cho Cận Ngôn đi!” Nước mắt của cô không ngừng rơi
xuống, nhưng vẻ mặt của Lạc Lang càng dứt khoát hơn so với cô, ôm lấy cô kéo ra bên ngoài.
Nhưng mà có một bóng người.
Một bóng người xa lạ đứng ở trước mặt bọn họ.
Ngọn lửa ở phía sau còn đang bùng cháy,
bãi cỏ lộn xộn. Lạc Lang ôm lấy Giản Dao ngẩng đầu. Giản Dao cũng nhận
ra người trước mắt mang mục đích không tốt đến.
Hắn mặc một chiếc áo hoodie, đầu đội mũ
lưỡi trai, cúi đầu. Trong bóng tối không thấy rõ mặt hắn, vóc dáng rất
cao, nhưng có thể nhìn thấy sợi tóc vàng lộ ra ngoài mũ.
Hắn bật cười, nói: “Hi, Jenny! Cuối cùng đã nhìn thấy cô rồi.”
Lạc Lang và Giản Dao cùng biến sắc.
Đúng lúc này.
Lạc Lang cảm thấy một cơn đau nhức từ
phía sau lưng, cơn ớn lạnh nháy mắt tập kích, nhưng đã không còn kịp
rồi, một con dao đâm vào lưng anh ta. Anh ta lảo đảo, cánh tay đang ôm
Giản Dao không thể không buông ra. Giản Dao hoảng sợ quay đầu lại, nhưng một người khác, đã đặt cánh tay lên cổ Lạc Lang, rút con dao nhiễm máu
kia ra, để trên cổ Lạc Lang.
Lại là một chiếc hoodie màu đen, gương mặt ẩn núp trong bóng tối.
Gân xanh trên trán Lạc Lag nổi lên, máu ở ngực phải không ngừng chảy ra. Anh ta liều mạng bắt lấy cánh tay người
nọ muốn thoát ra, nhưng người nọ cao hơn anh ta, ra tay ác hơn, không
chút sứt mẻ kèm chặt anh ta, phát ra tiếng cười thấp chói tai.
Một thân một mình, hai phía đều có địch.
Giản Dao xoay người nhắm ngay vào đầu người nọ, giọng nói lạnh lẽo nhưng run rẩy: “Thả anh ấy ra! Nếu không tôi nổ súng!”
Nhưng cô làm sao chế ngự được đối phương là hai cao thủ phạm tội. Đúng
lúc này, người đầu tiên giống như một con báo săn màu đen, nhào về phía
cô. Giản Dao cắn răng một cái, vội vàng xoay người, khẩu súng rơi xuống
chân. Người nọ cười càng vui vẻ, bắt lấy tay Giản Dao, tàn nhẫn vặn ra
sau.
Giản Dao bị trật cổ tay, tiếng khẩu súng rơi trên đất. Cô đau đớn kêu lên, nhưng không hề dừng lại, tay và khủy
tay kia đồng thời đánh tới ngực người nọ.
Chiêu này là do Phương Thanh dạy cô.
Người dạy cô đang nằm trên mặt đất.
Thân thủ của người nọ dù tốt nhưng vẫn
không tránh kịp, trúng phải một chưởng của cô. Hắn tức giận, giữ chặt
Giản Dao, con dao đập mạnh vào gáy cô. Giản Dao kêu lên, sau đó rơi vào
hôn mê. Người nọ xoa ngực, khẽ cười một tiếng,
sau đó ôm lấy Giản Dao, dùng tiếng Anh cực nhanh nói với tên còn lại:
“Giết chết bọn họ, đốt cháy hết đi, xử lý hiện trường. Sau đó tới tìm
tôi.”
Tên còn lại cười đáp “OK”.
Tên kia ôm lấy Giản Dao lên một chiếc xe con màu đen đỗ trong cánh đồng, rời đi trong bóng đêm.
Lạc Lang mở to mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, nhìn bọn họ làm Giản Dao bị thương, nhìn bọn họ bắt cóc cô, nhìn cô rời đi.
Trong bóng đêm anh ta cúi đầu, một giọt
nước mắt rơi xuống. Con dao để ở trên cổ dường như không còn quan trọng
nữa. Anh ta vừa mờ mịt vừa bi thương. Anh ta nhìn thấy cô gái của mình
bị người ta làm tổn thương như vậy.
Người đàn ông ở phía sau vẫn còn đang
cười, khẽ nói: “Chậc… mày nói xem tao nên giết mày thế nào cho tốt đây?
Bắt đầu xuống dao từ đâu đây?”
“Xin anh…” Giọng nói của Lạc Lang khàn
khàn, hoảng sợ mà bất lực, “Cầu xin anh thả tôi ra… Tôi sẽ không nói gì
ra ngoài hết, tôi có rất nhiều tiền, tôi sẽ đưa
hết toàn bộ cho anh… chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẽ cho anh mọi thứ anh muốn…”
Người nọ cười ha ha, bỏi vì sự nhát gan và cầu xin của anh ta mà cảm thấy thú vị.
“Mày biết không…” Người nọ thấp giọng
nói bên tai Lạc Lang, “Tao thích nhất là nhìn thấy kẻ bất lực, nghe lời, chơi vui như mày.” Hắn đột nhiên buông Lạc Lang ra, đá vào lưng anh.
Lạc Lang té ngã xuống đất.
Người nọ nói lẩm bẩm: “Trước tiên tao giết chết hai người kia, sau đó sẽ chơi với mày.”
Lạc Lang ngồi im trên mặt đất, anh ta biết rõ, người nọ muốn nghĩ cách tra tấn anh ta đến chết.
Đây chẳng phải là thú vui của những kẻ tâm thần biến thái sao?
A… A…
Ha ha ha ha ….
Người nọ đi tới bên cạnh An Nham trước,
một bàn tay nhấc An Nham đang bị thương nặng giống như cầm tờ giấy, tay
kia cầm dao găm, dường như đang lựa chọn sẽ xuống tay từ chỗ nào.
Đúng lúc này.
Một cơn gió mạnh đánh úp từ phía sau hắn.
Hắn giật mình, trở tay không kịp. Lạc
Lang đánh mạnh vào gáy hắn, sức lớn, ra tay tàn nhẫn, khiến người nọ
trong nháy mắt suýt mất đi ý thức.
Người nọ ngã quỵ xuống mặt đất, trong
tầm mắt mơ hồ nhìn thấy Lạc Lang bước qua mặt cỏ, bước qua người trên
mặt đất, bước qua ngọn lửa, vẻ mặt mờ ảo trong làn khói đi về phía hắn.
Thân thủ, biểu tình như vậy, một luật sư hào hoa phong nhã sống an nhàn sung sướng làm sao có được?
Người nọ giãy dụa muốn đứng lên, nhưng
Lạc Lang sao có thể thả hắn ra chứ? Giữ chặt lấy gáy hắn, sau đó ấn
xuống, đập mạnh trên mặt đất, “cộp, cộp, cộp…” Đánh đến mức người nọ đau đớn, đầu rơi máu chảy.
Ít nhất phải đập hai mươi mấy cái, Lạc
Lang mới thả tay ra. Đời này người nọ còn chưa từng gặp đối thủ mạnh như vậy, thoi thóp ghé vào mặt cỏ, trên mặt toàn là máu, từ từ nở nụ cười.
“Dễ chịu quá…” Người nọ nói, “Rốt cuộc anh… là ai?”
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Lạc Lang, không có chút biểu tình nào. Anh ta đã bình tĩnh trở lại.
“Kẻ chết chính là mày.” Anh ta lãnh đạm nói.
Vẻ mặt người trên mặt đất trở nên cứng đờ.
Lạc Lang nhặt lấy con dao găm trên mặt đất, sau đó nhấc đầu hắn lên, cắt một dao ở động mạch cổ, xuống dao vừa nhanh vừa chuẩn. Cổ họng người nọ phát ra tiếng “Á …á…”, máu phun như suối. Lạc Lang lặng lẽ nhìn, tay giữ đầu hắn, không thả
ra, để mặc cho máu phun đầy người hắn.
Máu chảy mấy phút, mắt thấy người nọ
không còn sống được. Lạc Lang lôi hắn đứng lên, đến gần nhà gỗ đang
cháy, ném vào trong lửa.
Sau đó anh ta cúi đầu, liếc nhìn Phương Thanh và An Nham trên mặt đất. Xe cảnh sát gầm rú từ xa đi đến.
Anh ta nhanh chóng chạy lên xe mình,
trong bóng đêm vô tận, trong ánh lửa chói mắt, khởi động xe, đi theo
phương hướng người nọ lôi Giản Dao đi, dùng tốc độ lớn nhất, điên cuồng
phóng đi.
15 phút trước.
Bạc Cận Ngôn dừng xe ở cổng khu công nghiệp hoạt hình.
Trong máy theo dõi, xe của Phó Tử Ngộ chạy đến nơi này.
Khu công nghiệp hoạt hình rất lớn, nhưng không phải không thể tìm ra. Có thể chọn lọc hình ảnh ở bất cứ camera
theo dõi nào, dấu vết bánh xe trên mặt đất, còn có tránh nơi hẻo lánh
không có người…
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng đi tới phía ngoài một căn nhà.
Nhìn từ bề ngoài hình như là kho hàng.
Tường ngoài màu xám đơn giản, không trang trí gì, cũng không có nhiều
cửa sổ. Cửa kho hàng đóng lại, Bạc Cận Ngôn khẽ đẩy cửa, không khóa.
Anh không tiến vào ngay, mà lùi sang một bên, gọi điện thoại về tổng bộ.
“Điều cho tôi một đội đến khu B của khu công nghiệp hoạt hình.”
Đối phương nhanh chóng trả lời: “Xin lỗi giáo sư Bạc, mọi người trong
đội anh đều đi đuổi theo Kha Thiển cả rồi. Những người khác trong đội đã đi làm nhiệm vụ. Tôi sẽ nhanh chóng điều người đến, nhưng phải mất ít
nhất nửa tiếng.”
Cúp máy, Bạc Cận Ngôn đứng ở cửa kho hàng một lát.
Thời gian Phó Tử Ngộ mất tích đã hơn hai tiếng, thêm một phút chờ đợi là càng thêm nhiều nguy hiểm.
Vì Tử Ngộ.
Vì người bạn thân duy nhất trong cuộc đời anh.
Bạc Cận Ngôn ngước mắt lên, nhìn bầu trời tối đen, có mấy ngôi sao mờ mờ, yên tĩnh dịu dàng chiếu xuống đỉnh đầu anh.
Anh rút súng ra, đẩy cửa, nghiêng người đi vào.
Cửa phía sau anh từ từ đóng lại.
Giản Dao, Bạc Cận Ngôn, Phương Thanh, An Nham, Phó Tử Ngộ…
Không phải đã nhắc nhở các người rồi sao?
Tuyệt đối không thể đến khu công nghiệp hoạt hình.
Đừng đến.
Bởi vì chính nghĩa là yếu ớt như thế, chỉ vì nó mãi mãi lộ rõ dưới ánh mặt trời.
Còn tà ác chờ đợi ẩn núp trong bóng tối, trú ẩn trong tâm hồn đau khổ méo mỏ.
Chỉ cần sơ suất nó sẽ mở ra miệng bồn máu to nuốt chửng lấy ngươi.