Em gặp anh vào một ngày nắng hạ,
Anh mỉm cười làm ngay ngất lòng em...!
............................
Xe dừng trước cổng lớn bệnh viện. Dĩ Du bước xuống xe rồi đi thẳng lên tầng 5.
Nằm trên giường bệnh là một người phụ nữ đã có tuổi. Hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ say, trên miệng còn gắn ông thở, trông bà rất yếu ớt. Người đó là mẹ của cô, bà đã nằm đó 7 năm rồi, từ khi bố tai nạn qua đời, mẹ vì quá sốc mà trở nên như thế. Và cũng từ đó mà cô đã bắt đầu với cách sống tự lập.
- "Mẹ! Hôm nay con đã đi phỏng vấn ở "Thiên Phong", mẹ nghĩ con có thể được thông qua không?" Dĩ Du cầm tay bà vừa cười vừa nói.
- "Nếu con được làm ở đó, mẹ có mừng không? Mẹ có vì con mà tỉnh lại?" Dĩ Du nhìn bà ấm áp.
- "Mẹ! Con thật sự rất nhớ người."
....
Dĩ Du ở lại chăm sóc mẹ mình tới chặp chiều mới ra về. Xuống tới sân bệnh viện, không biết có phải do bản thân bất cẩn không mà cô đã vô tình va trúng người ta.
- "Xin lỗi! Là tôi bất cẩn, anh có sao không?" Dĩ Du vội cúi người xin lỗi.
Cái nắng nhẹ buổi chiều thật ấm áp, có lẻ vì thế mà khi ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, Dĩ Du có chút thẫn thờ.
Ánh mặt trời chiếu xuống người anh ấy, tóc mái của anh ấy có chút dài. Đôi mắt màu hổ phách của