Thoáng liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại của Nhâm Thiếu Hoài, trên mặt Bạc Cơ hiện rõ nét không vui.
Nhâm Thiếu Hoài cũng nhìn ra được cảm xúc này của cô vì người gọi điện đến là Tiểu Vy.
Thấy anh lưỡng lự đôi chút, Bạc Cơ liền lên tiếng
" Sao anh không nhấc máy đi "
" Không cần trả lời cũng được"
Thấy giọng điệu cô không thoải mái nên anh liền vứt điện thoại sang một bên, không trả lời.
Ấy vậy nhưng hành động của anh lại khiến cô nghi ngờ anh có gì đó mờ án với Tiểu Vy nên mới không trả lời điện thoại, giọng điệu càng thêm khó chịu
" Sao vậy, chẳng lẽ em ở đây cản trở hai người tâm tình sao?"
" Bạc tổng của chúng ta đang ghen sao?" Anh thích thú híp mắt nhìn cô
" Phải, em ghen thì sao", cô chẳng thèm nhìn anh, nhích người ngồi cách xa quay lưng lại anh, giọng điệu khó ở thấy rõ
Thấy cô như vậy, anh không đành lòng trêu chọc nữa liền tiến tới ôm cô vào lòng, đầu cọ cọ vào gáy cô nũng nịu
" Thôi thôi mà, là anh sai, em đừng giận nữa"
" Anh cũng biết anh sai sao, đâu sai chỗ nào?"
Cô quay ngoắt sang hỏi anh khiến anh liên tục chớp mắt vắt não nghĩ câu trả lời hợp lý nhất để cô khỏi giận, và đáp án cuối cùng của anh là
" Anh không nên để điện thoại reo trong lúc chúng ta ở bên nhau "
" Nhâm Thiếu Hoài...anh..."
Anh thực sự muốn cô tức chết hay sao vậy chứ, câu trả lời của anh chẳng khác gì nói với cô rằng, khi không có cô hai người họ sẽ thoải mái nói chuyện với nhau.
Biết mình chọc tức cô thật rồi, anh tuy có chút hí hửng nhưng nhìn gương mặt tức đến đỏ rực của cô anh lập tức thấy lo lắng, anh đã đùa hơi quá rồi liền tự trách bản thân, nhanh chóng vòng tay qua ôm lấy thân thể bé nhỏ của cô, mặc cô đẩy ra nhưng anh vẫn kiên quyết giữ lấy
" Bỏ em ra, đi mà gọi lại cho cái cô Tiểu Vy hay Đại Vy kia đi"
" Không buông cũng không gọi"
" Anh...anh cứ thế này...em...em biết phải làm sao chứ"
Cô không giãy giụa nữa, giọng nấc lên nghẹn ngào khiến anh vô cùng xót xa
" Chẳng phải anh từng nói anh yêu cô ấy sao...sao...lại còn ở đây ôm em..."
Nhâm Thiếu Hoài cảm nhận rõ một dòng nước ấm chảy thấm vào ngực áo anh, là cô đang khóc khiến trái tim anh bỗng nhói đau, không ngờ nước mắt của cô lại lại khiến anh sợ đến vậy, chẳng hiểu sao giờ anh cảm thấy tội lỗi đầy người.
Anh nắm chặt vai cô dựng cô lên ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cô vẫn còn ngấn nước
" Cơ Cơ, anh yêu em, với Tiểu Vy, đúng là lúc trước anh từng thích cô ấy và anh ngộ nhận rằng anh vẫn thích cô ấy nhưng khi nhìn em khóc, trái tim anh lại rất đau, lúc ấy anh nhận ra anh đã thích em rồi, hình ảnh của em luôn ẩn hiện trong tâm trí anh, cảm giác đối với em hoàn toàn là tình cảm nam nữ, còn với Tiểu Vy có lẽ chỉ là tình anh em."
Nhìn cô vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, anh lại tiếp tục
" Anh thực xin lỗi vì sự chậm chạp trong tình yêu mà đã khiến em chịu tổn thương, nhưng anh hứa sẽ bù đắp cho em, có được không?"
Lúc này, ánh mắt cô mới có chút rung động, rồi một giọt nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống.
Nhâm Thiếu Hoài hoang mang không biết anh lại nói sai gì mà khiến cô khóc