Châu Vân Du cùng Lâm Chấn Phong đi khắp trường nhặt nhạnh phế liệu.
Từ vỏ chai, bìa giấy, ván gỗ, cho tới cốc nhựa hay ống hút, bất cứ thứ gì có thể tái chế được đều nằm gọn trong túi của cô.
Hai mươi phút thu gom nguyên liệu kết thúc.
Cả hai quay trở về lớp, cùng lúc này, Khiêm Y Thục và Phan Minh cũng đã vẽ ra được rất nhiều sản phẩm rất đẹp trên giấy.
- Lọ hoa, túi xách, chậu cây, còn búp bê nữa sao? Oa! Trông sáng tạo thật.
Châu Vân Du nhìn những bản thiết kế và thích thú cảm thán.
Phan Minh mỉm cười:
- Chỉ còn chờ cậu quay về để cùng bình chọn thôi.
Giờ thống nhất xem chúng ta sẽ tái chế sản phẩm nào nhé.
Hai cô gái cùng bàn luận sôi nổi.
Quả thật ý tưởng nào trông cũng rất đáng yêu và dễ dàng thực hiện, nhất là khi những nét vẽ chuyên nghiệp của Phan Minh đã thể hiện rõ từng chi tiết thiết kế trên trang giấy.
Cậu học bá chống cằm, dịu dàng nhìn Châu Vân Du và đợi cô chọn lựa.
Lâm Chấn Phong ném cho cậu một ánh mắt ghét bỏ, rồi hắn trực tiếp gạt bản vẽ ra khỏi mặt bàn, trầm giọng, nói:
- Tôi không đồng ý với bất cứ sản phẩm nào trong số này.
Khiêm Y Thục nhíu mày:
- Sao lại thế? Rõ ràng trông chúng rất đẹp mà.
Lâm Chấn Phong nhếch môi cười.
Hắn tựa lưng bên cửa sổ, vung tay chỉ quanh lớp:
- Sản phẩm sẽ chết khi chẳng có gì ngoài cái hình thức rỗng tuếch.
Chống mắt lên nhìn xem, ý tưởng của các cậu quá đại trà.
Lọ hoa, chậu cây gì chứ? Cả lớp ai cũng nghĩ ra và đang làm rồi kìa.
Rồi cầm bản vẽ của Phan Minh lên, hắn trực tiếp gấp đôi lại và vứt vào thùng rác bên cạnh.
Vẫn với thái độ cợt nhả ấy, Lâm Chấn Phong nhìn thẳng vào cậu bạn lớp trưởng mà nói tiếp:
- Những kẻ chỉ biết tư duy hạn hẹp và an toàn như thế thì cả đời không thể nào khá lên được.
Gà công nghiệp, nhìn cho kĩ đây.
Dứt lời, hắn lập tức thị phạm cho cả nhóm thấy thế nào mới là tái chế thông minh.
Rút một tấm ván gỗ mỏng ra và đặt lên bàn, Lâm Chấn Phong lấy nắp chai nhựa, ướm lên gỗ mà vẽ những đường tròn đều tăm tắp.
Cứ thế cho tới khi tấm gỗ đã xếp kín hình tròn, hắn mới thoăn thoắt rút chiếc kéo ra, đâm mạnh lên ván tạo thành từng lỗ thủng.
Mọi thao thác vừa dứt khoát vừa nhanh nhẹn, không thừa không thiếu một li nào.
Trong suốt quá trình thực hành, Lâm Chấn Phong không quên giải thích:
- Thứ nhất, bỏ ngay lối mòn đi.
Xác định thế nào là tái chế.
Biến những phế phẩm thành sản phẩm hữu ích đúng chứ? Đã thế thì phải thực dụng lên.
- Thứ hai, xác định cái gì là cái cần thiết, cái gì là cái chưa ai làm.
Thị trường ngách nằm ở đấy.
- Thứ ba, bỏ não vào mà vận dụng.
Mấy thứ đồ trang trí màu mè đều là rác phẩm.
Bây giờ từ gỗ và chai nhựa, tôi sẽ làm máy điều hoà nhiệt độ.
Học vật lí không thừa.
Sau khi cắt bỏ từng phần đáy chai ra, Lâm Chấn Phong lắp chai nhựa vào đúng lỗ trong mình đã đục thủng.
- Không khí đi vào từ đáy chai bị nén lại ở cổ chai do sự chênh lệch đường kính.
Sau khi khí thoát ra sẽ tản bớt được nhiệt đi.
Lắp tấm ván này ở cửa sổ, khí nóng vào nhà sẽ giảm được tới 5 độ.
Chất giọng trầm ấm của hắn vang lên đều đều, lại mang một sức hút của sự quyền uy và lí trí đến thu phục lòng người.
Phan Minh im lặng quan sát từng cử chỉ của hắn, bắt đầu cảm thấy đối thủ của mình thật sự không hề tầm thường như cậu từng nghĩ.
Riêng Châu Vân Du thì bị mê hoặc hơn cả.
Khí chất và sự thông minh, từng trải ấy khiến cô phải choáng ngợp.
Lâm Chấn Phong trong dáng vẻ này quá cuốn hút.
Cô có thể thấy rõ những đường gân nổi dọc cánh tay đang thao tác đầy chuẩn chỉnh, có thể thấy đôi mắt hổ phách sắc bén và tinh tường, có thể thấy cả những đường