Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du ngồi tựa lưng bên nhau trên thềm gỗ hiên nhà.
Cả hai mỗi người nhìn về một hướng, bởi lẽ hắn không muốn để cô thấy được vẻ mặt yếu mềm của mình trong những phút thế này.
- Anh sẽ kể em nghe về một vở bi hài kịch, rất nực cười và cũng đáng thương hại.
Trong đó, diễn viên chính là một thằng bé tên Lâm Chấn Phong...
Đôi bờ mi cùng khép lại.
Châu Vân Du buông bỏ hết tất thảy để trọn vẹn lắng nghe và đằm chìm vào lời tâm sự của hắn.
Không gian chiều tàn vắng lặng.
Lúc này, chỉ còn chất giọng trầm của Lâm Chấn Phong đều đều vang lên, đưa vùng trời hiện tại dần quay trở về ngày quá khứ xa xôi năm ấy...
- Anh Trực, tôi có thai rồi.
- Của ai?
- Anh.
Chắc vậy.
- Cô nghĩ tôi là thằng đần à? Cô biết một tháng cô đã lên giường với bao nhiêu gã đàn ông không? Thế mà khoanh vùng vào trúng tôi, hay đấy.
- Nhưng chưa có ai chơi trần như anh.
Con c* làm mù con mắt thì chịu trách nhiệm thôi.
- Thuốc tránh thai không uống?
- Uống rồi, nhưng con của anh là thiên tài đấy.
Nó thắng được cả thuốc tránh thai từ khi chỉ là một con t*nh trùng.
- Đẻ đi rồi xét nghiệm ADN.
- Ừ.
Nhưng trong thời gian mang bầu anh phải chu cấp tiền cho tôi.
Bụng mang dạ chửa thế này đếch đi tiếp khách được.
- Lỡ không phải con tôi thì coi như tôi đổ vỏ à?
- Yên tâm, nếu không phải thì tôi sẽ trả nợ lại đủ.
Trước mắt, từ giờ tôi với anh cứ sống chung.
Chứ mang tiếng gái chửa hoang, nhục mặt tôi ra.
- Loại đi.ếm như cô cũng biết nhục sao? Lần đầu biết đấy.
- Nhiều chuyện quá, chơi đủ chưa? Để tôi còn đi tắm.
- Ừ, chán rồi, đ*o ai chơi gái có chửa bao giờ.
Trong căn phòng tranh tối tranh sáng sặc mùi thuốc lá, tiếng trò chuyện hờ hững của hai người vang lên.
Người phụ nữ kia mệt mỏi rời khỏi giường, vẫn trong tình trạng loã thể mà bước vào phòng vệ sinh.
Người đàn ông phía sau châm thêm một điếu thuốc nữa.
Gã ta chán chường mặc lại quần áo, lần đầu tiên biết hối hận sau nhường ấy đêm ngày ăn chơi sa đoạ.
Tai nạn bất đắc dĩ đã xảy ra một cách trớ trêu như thế.
Và vào ngày mùa hè nóng nực nọ, một bé trai đã bị sinh non tại trạm y tế, đúng trong giai đoạn bão giông quét qua vùng ngoại ô thanh bình.
Tên của em cũng do y tá đặt: Lâm Chấn Phong.
Đứa bé mới sinh còn đỏ hỏn nằm trong lòng mẹ.
Các y bác sĩ vừa kịp quay đi, người mẹ tiều tụy kia đã không kiểm soát nổi cơn sang chấn trong tâm trí mình mà run run bóp chặt chiếc cổ yếu ớt ấy.
Đứa trẻ khóc toáng lên, vùng vẫy sặc sụa.
May mắn thay, hoặc cũng là đen đủi thay, hành động điên rồ ấy đã được ngăn lại kịp thời.
Đứa trẻ nằm trong lồng ấp hết một tuần dài và rồi cũng được đưa về cho gia đình chăm sóc.
Nếu còn cơ hội, điều Lâm Chấn Phong thật sự muốn hỏi người mẹ của mình chính là tại sao bà không siết chặt hơn nữa, để buông tha cho hắn, để sinh mệnh hắn mau chóng tàn đi khi nó chỉ mới nhen nhóm loé lên, và để hắn không phải tiếp tục sống, tiếp tục trải qua một đời khổ đau đến vậy.
Suốt mười lăm năm, người mẹ trụy lạc ấy vẫn nuôi lớn con trai mình vì hai chữ "nghĩa vụ".
Hắn đã cố tin vào sức mạnh thiêng liêng của tình mẫu tử.
Nhưng dường như tất cả những gì bà thể hiện ra đều cho thấy sự vô trách nhiệm, thờ ơ và lạnh nhạt đến tột cùng.
Có lẽ bà đã chọn sinh ra hắn, giữ cho hắn trưởng thành chỉ để bản thân không cảm thấy tội lỗi và tự ảo tưởng vào sự cao thượng của một người mẹ, mù quáng tự an ủi rằng mình thật tốt đẹp.
Lâm Chấn Phong lớn lên, làm quen dần với tính khí lỗ mãng như lửa của cha và sự lạnh lùng như băng của mẹ.
Mẹ chưa từng quát mắng, bạo hành, và càng chưa từng quan tâm về việc con trai mình đang lớn lên ra sao.
Bà thường hay xem hắn như không khí, việc duy nhất bà