Kể từ ngày hôm ấy, Lâm Chấn Phong khiến tất cả đều phải ngỡ ngàng với sự trở lại đầy bất ngờ trên đường đua học tập.
Hắn đã thật sự ngẩng cao đầu mà sống đúng với tài năng của mình.
Bóng đêm quá khứ thôi níu kéo bước chân hắn.
Và hắn bắt đầu đường hoàng, tự tin toả sáng.
Chiếc balo vốn rỗng tuếch nay đã chỉn chu xếp kín sách vở.
Những trang giấy vốn chỉ để làm nháp cho Châu Vân Du nay đã ghi chép đầy đủ bài.
Và thay vì ngủ gật từ lúc đặt chân tới lớp cho đến khi tan trường, Lâm Chấn Phong đã thật sự nghiêm túc nghe giảng (đối với những môn hắn thích mà thôi).
Tuy còn đi học muộn như thường lệ, song hắn không trốn tiết đều đặn nữa.
Hắn cũng không cố tình viết bừa bãi trong bài kiểm tra.
Vậy nên với năng khiếu và công sức tự học bao lâu, Lâm Chấn Phong nhanh chóng tự chọn chỗ đứng cho mình trong danh sách những người có kết quả học tập môn toán, lí, hoá cao nhất của khối.
Có điều so với Phan Minh, thành tích xét về tổng thể vẫn không thể thắng được, vì ngoại trừ ba môn tự nhiên ấy ra thì hắn mất gốc hết sạch.
Hắn cũng chẳng có lí do thì để lấy lại gốc.
Cái gì không hứng thú, Lâm Chấn Phong nhất quyết không bao giờ đoái hoài.
Trường trung học lại vì hắn mà được một phen xôn xao.
Từ giáo viên đến học sinh, ai ai cũng bị Lâm Chấn Phong xoay như chong chóng bởi cách chuyển mình từ một học sinh giỏi trở thành cá biệt, và lại từ cá biệt quay về mác học sinh giỏi chỉ trong phút chốc của hắn.
Giữa những lời bàn ra tán vào, những ánh mắt hoài nghi lẫn ngưỡng mộ, Lâm Chấn Phong vẫn điềm nhiên sống theo cách hắn muốn.
Điều hắn tự hào nhất không phải việc mình đứng đầu mỗi kì thi, mà là việc Châu Vân Du đã thường xuyên nhờ mình giảng bài thay vì tìm đến Phan Minh như trước.
Mỗi lần như vậy, Lâm Chấn Phong lại có cớ để chiếm chút tiện nghi của cô.
Hắn sẽ không chịu hé môi giảng lấy một câu nếu cô nhóc không chấp nhận cho hắn âu yếm và trả công bằng nụ hôn đủ ngọt ngào.
- Đúng là người từng bị chó cắn có khác, sao mà anh khôn thế không biết.
- Châu Vân Du bất mãn quăng cho Lâm Chấn Phong một ánh nhìn phán xét.
Tuy nhiên cô thật sự không còn cách nào khác.
Vài hôm trước thôi, chính thầy Chu đã cảnh cáo rằng cô sẽ bị lưu ban nếu không chịu chấn chỉnh lại thái độ học tập.
Thế là mỗi ngày, cô phải nuông chiều tính khát yêu của hắn thế này đây.
Bàn tay hắn đan lấy bàn tay cô rồi áp lên má mình.
Khuôn miệng nam tính vẫn nghiêm túc giảng giải từng chút một.
Châu Vân Du ngồi cạnh bên, cũng chăm chú lắng nghe và gật đầu răm rắp như một cô trò ngoan.
Chất giọng trầm ấm cứ thế đều đêu vang lên bên tai cô, rồi đột nhiên, đúng trong những phần bài rắc rối nhất, thì hắn bỗng nhiên im bặt.
- Sao anh