Ngày ngày Châu Vân Du được Lâm Chấn Phong đạp xe đưa đến trường, tuy nhiên hắn không còn nắm tay cô cùng đi vào lớp nữa.
Hôn lên trán để tiễn cô nhóc, hắn vẫy tay:
- Học ngoan, chiều anh đưa đi ăn nhé.
Châu Vân Du cũng vẫy chào tạm biệt Lâm Chấn Phong.
Cô càng phải vì hắn mà tập trung ôn luyện và nỗ lực hơn nữa.
Sức nóng của chặng nuớc rút cuối ngày một tăng lên.
Ngồi nghe giảng trong giờ, đôi khi cô nhóc lại ngẩn ngơ nhìn chiếc bàn trống trước mắt, đột nhiên cảm thấy nhớ hắn vô cùng.
Không còn người nhắc nhở cô tập trung làm bài, cũng không còn người nhéo má động viên cô mỗi lần mệt mỏi nằm gục xuống sách vở nữa.
Chỉ còn Châu Vân Du và ước mơ mà cả hai đã cùng nhau hẹn ước.
Cô nhóc cắm đầu cắm cổ vào học hành, chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để một ngày áp lực mau kết thúc, và cô lại được ra về, chạy xoà vào vòng tay Lâm Chấn Phong.
Hắn luôn chờ đón cô ngoài cổng trường đúng giờ mặc cho công việc còn bận rộn.
Như một thói quen, điều đầu tiên hắn làm sẽ là ôm lấy cô nhóc, ân cần xoa mái đầu nhỏ của cô mà khen ngợi:
- Du Du của anh chăm ngoan quá.
Hôm nay của em thế nào, có mệt lắm không?
Châu Vân Du khúc khích cười, đáp lại:
- Mệt, nhưng em đã tự vượt qua được rồi.
Anh biết không, thầy giáo còn khen em tiến bộ đấy!
- Đã vậy thì anh phải thưởng em ngay thôi.
Nhóc con, em muốn gì để anh chiều nào?
Cô ngước lên, nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh và đa tình đến mê người:
- Chỉ muốn hôn anh thôi.
Lâm Chấn Phong khẽ đỏ mặt, hắn trìu mến thầm thì bên tai cô:
- Trùng hợp thật, anh cũng thế.
Dứt lời, cả hai lại cùng nhau hoà mình vào một nụ hôn sâu.
Vị ngọt nơi bờ môi cô làm những mệt mỏi của một ngày làm việc bỗng tan biến sạch.
Hắn cứ thế mê say đắm chìm trong sự ấm áp ấy, bàn tay không kiểm soát được mà vô thức lướt xuống hông Châu Vân Du.
Cô nhóc lập tức giật bắn mình và vội đẩy hắn ra.
Gương xinh xắn thoáng lộ một vẻ hoang mang.
- À...xin lỗi, anh làm em sợ sao? - Lâm Chấn Phong ngập ngừng hỏi.
Châu Vân Du gật đầu.
Cô thở phào một hơi để tự trấn tĩnh lại, rồi lúng túng đáp:
- Em vẫn chưa quên được ác mộng đêm ấy.
Anh có thấy phiền không?
- Anh hiểu mà, em đã thiệt thòi nhiều rồi.
Cứ nhớ rằng anh luôn ở đây và chờ em, được chứ? Du Du đối với anh chưa bao giờ là phiền cả.
Bóng đen của những sang chấn và tổn thương trong quá khứ vẫn chưa thôi ám ảnh tâm hồn cô nhóc.
Cô lo sợ và nhạy cảm với những tiếp xúc thân thể đến lạ.
Cô thường mắc kẹt trong bao giấc mơ tăm tối, mắc kẹt trong cả nỗi buồn